Chương 1304
Sau đó, Tra Nhĩ Tư và La Khắc Tư đều nhanh chóng rời đi. Bên trong phòng khách lúc này trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ, ảnh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Bùi Nguyên Minh, hồi hộp lo lắng.
Những ai đang có mặt tại nơi này đều không phải là kẻ ngốc. Bùi Nguyên Minh dễ dàng đạp vào đầu những người đến từ để quốc Ba Tư như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc chỉ cần đối phương nói một câu, chắc chắn bọn họ sẽ mất trắng, chẳng còn gì nữa cả.
Bùi Nguyên Minh trào phúng nhìn đám người trước mặt mình, sau đó quay sang Chu Cường nói vài lời. “Lãnh đạo Chu, nghe nói hôm nay ông đã tới công trường, gây ra không ít phiền phức cho vợ tôi.
Mọi chuyện có đúng là như vậy không? Đây chính là công trình do bên Dương Định
Quốc thông qua để cải tổ lại. Ông ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám lớn tiếng kêu ngừng hả?”
Trán Chu Cường rin ra tầng mồ hôi lạnh. Đối phương biết rõ thân phận người trước mặt hoàn toàn không dễ chọc vào. Giờ phút này, Chu Cường rất muốn ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyễn Minh.
Tuy nhiên anh ta vốn dĩ biết rõ bản thân là người có chức có quyền, tuyệt đối không thể làn như vậy.
Hơn nữa, phải cẩn trọng cân nhắc toàn cục, nếu không Chu Cường sẽ chết càng thêm khó coi. Anh run giọng, lắp ba lắp bắp trả lời.
“Anh…anh Nguyên Minh! Tuy tôi không biết rốt cuộc thân phận thật sự của anh là gì nhưng cơ quan hành chính làm việc luôn tuân theo quy tắc, yêu cầu như thế nào thì chúng tôi đòi hỏi phải làm theo quy định như thế ấy! Nếu như chỉ thông qua lời nói suông ngoài miệng mà tiến hành thi công, không có giấy chứng nhận, không may xảy ra chuyện thì ai sẽ là người đảm đương! Ngay cả ngài cũng không thể nào gánh chịu nổi đâu!”
Bùi Nguyên Minh hơi nghiêng đầu khẽ mỉm cười. “Lãnh đạo Chu, anh đây là đang giở giọng uy hiếp tôi sao?”
“Tôi không dám! Tôi chỉ tường thuật lại mọi việc dựa trên sự thật mà thôi!”
Thấy Bùi Nguyên Minh không trực tiếp động thủ, Chu Cường trong lòng hiện tại liên vững dạ hơn đôi chút. Bùi Nguyên Minh nghe vậy, vẫn duy trì nụ cười trên môi. “Anh nếu đã muốn bàn đến quy tắc thì tôi sẽ cùng anh nói vậy.”
Bùi Nguyên Minh trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi, liên hệ ngay với Dương Định Quốc. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh đã nói ngay. “Ngài Định Quốc, hiện tại mau cho người quản lý hệ thống nhà ở đến đây một chuyến. Phiền ngài hỏi đối phương nhóm cải tạo công trình cũ kia có làm việc đúng với quy chuẩn hay không?”
Bùi Nguyên Minh không đợi đối phương trả lời đã ngắt máy ngay. Mà sau khi Dương Định Quốc nghe xong câu hỏi, cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Bên cạnh, Vương Thái Hợp vội vàng hỏi. “Định Quốc, ông sao vậy?”
Dương Định Quốc không trả lời mà thay vào đó gọi đi gần chục cuộc điện thoại, nhờ phía bên kia thông tri nên mới hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện. “Có một người đàn ông tên Chu Cường đã nhận từ tập đoàn tài chính Phong Phủ khoảng ba tỉ hơn, sau đó cố tình muốn để cho tập đoàn Để Hào đình công, dẫn đến phá sản. Cuối cùng, ép Trịnh Tuyết Dương bản tập đoàn Đế Hào đi!”
“Mà Trịnh Tuyết Dương, chính là vợ của cái người kia.”
“Cái quái gì-”
Vương Thái Hợp hít sâu một hơi, sau đó cuống cuồng điện thoại, quát ầm cả lên. “Lữ Phàm, hệ thống quản lý nhà ở của mấy người bị sao vậy hả? Người đàn ông tên Chu Cường kia trêu chọc ai không trêu, lại động vào cổ vấn Minh! Thật là, mấy người muốn đi tìm chết đúng không?”
Đương nhiên những người đảm nhiệm các vị trí công việc kia hoàn toàn không hề có đủ tư cách để biết thân phận thật sự của Bùi Nguyên Minh. Tuy nhiên, chỉ cần dùng đến thân phận cố vấn thì đã đủ hù chết mọi người rồi!
Mà ở phía bên này, Chu Cường cảnh giác nhìn về phía Bùi Nguyên Minh. “Vừa rồi anh gọi cho ai vậy? Tôi xin phép nhắc nhở anh, ở Dương Thành này luật pháp vô cùng nghiêm ngặt, mong anh không làm điều xằng bậy.”
Bùi Nguyên Minh nghe vậy chỉ nhàn nhạt trả lời. “Tôi cũng chỉ nói chuyện tuân thủ phép tắc, giảng chút đạo lý mà thôi. Nếu anh vẫn kiên trì muốn chơi đến cùng tôi sẽ cùng anh chậm rãi mà chơi. Yên tâm, chẳng bao lâu nữa người cần thiết sẽ ngay lập tức xuất hiện thôi.”
Chu Cường liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, hiện tại chỉ còn biết theo bản năng gắng gượng câu kéo thời gian, hoàn toàn chẳng thể nói thêm được lời nào. Sự tình đã phát triển đến mức này, anh ta biết mình sẽ sớm đi đời nhà ma mà thôi. “Cha! Đúng rồi, mình phải thông báo tin tức này cho cha mới được! Cha mình nhất định có thể áp chế được tên oắt con này!”
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩa này, Chu Cường lập tức từ khu vực Dương Thành này soạn tin nhắn gửi đi.