"Ta nói cho mày biết, bây giờ tao đánh mày hai bạt tai này chỉ là cho mày một chút dạy dỗ thôi!”.
"Nếu con gái của tao có mệnh hệ gì, tao sẽ lấy mạng của mày!"
"Hơn nữa, tao cũng sẽ điều tra nhà mày có ai, tao sẽ cho cả nhà mày xuống mồ chung với con gái tao!"
Khi nói chuyện, bà Lý khí thế hùng hùng bước lên tính cho Trịnh Khánh vận hai bạt tai nữa.
Trịnh Khánh Vân lẹ tay đỡ được, cô ta không chịu được cảnh uất ức này nữa.
Nhưng khi bà Lý thấy Trịnh Khánh Vân dám ngăn tay bà lại, bà lập tức tức giận hơn.
Lúc này bà nhịn không được hét lên: "Tụi mày chỉ biết đứng nhìn thôi sao?"
Nghe được lệnh của bà ta, 2 người phụ nữ mặc áo dài liên tiến lên bắt lấy Trịnh Khánh Vân, đem cô tới trước mặt bà Lý.
Còn một người phụ nữ khác thì nắm lấy tóc của Trịnh Khánh Vân, cường ép nắm đầu cô ta lên nhìn thẳng mặt bà Lý.
"Mày mà còn dám né nữa sao?" "Mày dám đỡ sao?" "Gan mày lớn thật, có phải còn muốn đánh trả không?"
Bà Lý cười lạnh một tiếng, rồi sau đó bà trực tiếp tán hai bên mặt Trịnh Khánh Vân.
"Chat Chat Chat."
Trong chớp mắt, khuôn mặt dễ thương của Trịnh Khánh Vân bị đánh sưng cả lên, trên mặt đều là dấu tay, trên miệng chảy máu
Lúc này Trịnh Khánh Vân uất ức muốn phản kháng nhưng cô không đủ sức nên chỉ đành ngồi im chịu đựng từng bạt tay.
Nhóm người Sư Huynh Trần giả vờ tính lên ngăn bà lại, nhưng lại bị một tùy tùng nam của bà Lý cản lại.
Những người bạn học vốn dĩ muốn đi tới khuyên can, nhưng kết quả là khi nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của bà Lý, họ lập tức rút lui lại, chỉ đứng đó nhìn Trịnh Khánh Vân bị ức hiếp..
"Con đĩ, tao xem cái loại như mày, rõ ràng là cũng chỉ có thể dựa vào con gái tạo mới ra chơi được?".
"Ăn xài của con gái tao, mà bây giờ lại vì ngưỡng mộ đổ kỵ nó mà muốn hại chết nó?".
"Loại người như mày đáng phải chết!"
Lại là mười mấy bạt tai, bà Lý đánh mệt rồi, sau đó đột nhiên nắm lấy túi xách Hermes của Trịnh Khánh Vân.
Bà cảm thấy loại người như Trịnh Khánh Vân tuyệt đối không mua nổi Hermès.