Chương 1916:
Nhìn bộ dạng này của Chân Vũ Long, Bùi Nguyên Minh cười, một lát sau thản nhiên nói: “Tôi tin thế tử Chân anh hung hãn không sợ chết, tôi cũng tin dùng hình đối với anh, sẽ không có bất cứ tác dụng gì”
“Nhưng tôi càng thêm biết rõ, trong lòng anh tràn ngập không cam lòng”
Nghe thấy câu này, Chân Vũ Long nheo mắt, vẻ mặt khó coi.
Giống như lời Bùi Nguyên Minh nói, trong lòng anh ta tràn ngập không cam lòng.
Anh ta là một trong sáu thế tử ở thủ đô, anh ta còn có rất nhiêu năng lực, rất nhiều con bài chưa lật có thể sai khiến.
Nếu đấu với Bùi Nguyên Minh chính diện, anh ta tin tưởng với bố trí của anh ta, chẳng biết cuối cùng hươu chết về tay ai.
Nhưng hôm nay anh ta tới vì Uông Linh Đan, không dẫn theo nhiêu người lắm.
Hơn nữa rất nhiều người của anh ta hiện giờ đều bố trí bên Long Môn phân hội thủ đô, việc anh ta cần làm hôm nay, vốn là dùng toàn lực giúp Uông Vĩ Thành lấy được vị trí hội trưởng.
Những chuyện này cũng khiến phòng vệ bên cạnh anh ta trống rỗng, cộng thêm Bùi Nguyên Minh đột nhiên xuất hiện, vậy mà Kim Tuyết Ngọc không giữ được anh, lúc này mới khiến Chân Vũ Long luống cuống chân tay.
Bởi vì nhiều chuyện trùng hợp tập hợp lại, bại bởi Bùi Nguyên Minh, lúc này trong lòng Chân Vũ Long tràn ngập không cam lòng.
“Tôi biết anh không cam lòng, cho nên tôi có thể cho anh một cơ hội lật bàn.”
Bùi Nguyên Minh khẽ vươn tay, trực tiếp năm lấy khẩu súng lục trong tay Chân Vũ Long, sau đó anh lấy năm viên đạn bên trong ra, viên đạn cuối cùng di chuyển theo ngón tay của anh, sau đó anh mở chốt an toàn lần nữa.
Chân Vũ Long nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt âm trầm: “Bùi Nguyên Minh, cậu chuẩn bị làm gì?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Người giống như anh tôi gặp nhiều rôi”
“Tuy thua, nhưng anh rất không cam lòng”
“Theo ý anh, bại bởi tôi là do may rủi”
“Nếu anh sớm có chuẩn bị, lúc này người chết sẽ là tôi”
“Cho nên nhằm vào tâm lý như vậy, tôi quyết định cho anh một cơ hội công bằng công chính”
“Tôi quyết định chơi một trò chơi tử vong vô cùng đơn giản đối với anh”
Một tiếng vang nhỏ, Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không tổn hao gì.
Mà tươi cười trên mặt Chân Vũ Long cũng ngưng kết lại, chỉ trong nháy mắt vô cùng khó coi.
Anh ta hoàn toàn không thể ngờ tới vậy mà Bùi Nguyên Minh quyết đoán thử, hơn nữa trong lúc Bùi Nguyên Minh nổ súng, Chân Vũ Long cảm thấy trong lòng mình giống như có thứ gì đó làm lạnh xuống.
Bùi Nguyên Minh để súng lục ở trước mặt Chân Vũ Long, thản nhiên nói: “Thế tử Chân, tới lượt anh.”
Chân Vũ Long nhận lấy súng lục theo bản năng, nhưng khóe mắt anh ta điên cuồng giật giật, một lúc lâu sau anh ta mới để khẩu súng lục ở huyệt thái dương mình, sau đó gương mặt vặn vẹo bóp cò.
“Răng rắc!”
Một tiếng giòn vang, vẫn là súng rỗng như cũ, nhưng gương mặt Chân Vũ Long vô cùng trắng xanh.