Chương 551
Mọi người bước vào thang máy riêng, rất nhanh sau đó đã đến tầng có nhà hàng xoay trên tháp Dương Thành.
“Đính đoong!”
Khoảnh khắc thang máy đến nơi, sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương càng thêm tái nhợt, cô nắm chặt lấy tay của Trịnh Khánh Vân, lòng bàn tay cô đã bắt đầu rịn ra mồ hôi.
Nhưng ngay ở giây tiếp theo, pháo hoa dùng trong các hoạt động đã bắt đầu được đốt lên, âm thanh pháo nổ vang lên, từng mảnh pháo hoa màu sắc rực rỡ rơi xuống khắp nơi.
“Chúc mừng sinh nhật cô Trịnh Tuyết Dương…”
Một nhóm nhân viên phục vụ đứng ở hai bên cửa ra của thang máy, nhìn thấy có người bước ra lập tức cúi đầu chào đón. Cùng lúc đó, còn có một nhóm nhạc chuyên nghiệp đang biểu diễn.
Mà nhà hàng còn đặc biệt chuẩn bị một đoạn phim đang không ngừng chiếu lại một cách tuần hoàn những tấm ảnh của Trịnh Tuyết Dương, trong một số tấm ảnh còn có hình bóng của Bùi Nguyên Minh xuất hiện.
Đây là những kỉ niệm hiếm hoi của Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyễn Minh.
Toàn bộ hội trường của buổi tiệc, rõ ràng là được chuẩn bị cho một người duy nhất là Trịnh Tuyết Dương, căn bản là không có ai khác ở đó nữa.
Sau khi bước vào nhà hàng, đã lập tức phát hiện tất cả bàn ghế ở đó đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc xe bánh kem to dùng và tòa tháp sâm panh cao vút đặt ở giữa nhà hàng
“Nhà hàng xoay tháp Dương Thành xin chúc mừng sinh nhật
(Phu Đại
cô Trịnh Tuyết Dương, cô là người duy nhất tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà hàng chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã chuẩn bị một món quà kỷ niệm độc quyền dành riêng cho cô, đó là thẻ hội viên bằng vàng nguyên chất, mong cô nhận lấy!”
“Đây là tấm thẻ hội viên bằng vàng nguyên chất đầu tiên của nhà hàng chúng tôi, và cũng sẽ là tấm thẻ duy nhất!”
Rất nhanh, với gương mặt bày tỏ sự cung kính, người quản lý của nhà hàng bước tới, trên tay cầm một chiếc đĩa đỏ.
Bên trên chiếc đĩa đặt một tấm thẻ hội viên hết sức tinh xảo. Tấm thẻ hội viên đó không chỉ được làm bằng vàng ròng, mà bên trên còn dùng kim cương khảm thành một chữ “D” thật lớn, có ý nghĩa là Trịnh Tuyết Dương.
Nhìn thấy món quà này, hai mắt của Trịnh Tuyết Dương có chút ửng đỏ.
Cảm động!
Điều cảm động nhất chẳng qua cũng chỉ có thể!
Trịnh Khánh Vân ở sau lưng cô nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta dấy lên một loại cảm giác mà chính bản thân cô ta cũng không biết rõ là gì.
Chị gái của chính mình có được hạnh phúc, không phải cô ta nên vui mừng thay cho chị mình hay sao?
Vì sao bản thân cô ta lại cảm thấy buồn bã như vậy?
Còn hai người Bối Hoàng Triết và Trịnh Chí Dụng thì hoàn toàn trở lên ngây ngốc.
Điều này hoàn toàn khác với trong dự tính của bọn họ, hơn nữa nếu như Trịnh Tuyết Dương không đến khách sạn Wilson, thì toàn bộ kế hoạch của bọn họ hoàn toàn không có cách nào để thực hiện.
“Nào, Tuyết Dương, chúng ta đi đến phía trước đi!”
Bùi Nguyên Minh khẽ mim cười nằm lấy tay của Trịnh Tuyết
Dương, dat cô đi đến giữa nhà hàng. Khi Trịnh Tuyết Dương đang hết sức tò mò, Bùi Nguyên Minh đột nhiên giơ tay trái lên, ra hiệu.
“Bụp.
Liền theo động tác của anh, những bông pháo hoa rực rỡ đột nhiên xuất hiện, bay lên không trung ở phía bên ngoài tháp Dương Thành, và nổ ra ngay đúng độ cao của nhà hàng xoay.
Mỗi bông pháo hoa đều có màu sắc, hình thù riêng, cùng nhau đan xen ở giữa không trung, cuối cùng tạo thành bốn chữ: “Chúc mừng sinh nhật!”
Khoảnh khắc này, toàn bộ Dương Thành đều có thể nhìn thấy một màn pháo hoa rực rỡ, chói mắt trên không trung!
Không biết đã khiến cho bao nhiêu thiếu nữ cảm thấy ghen ti, xen lẫn hâm mộ, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể có được sự chúc mừng to đến như thế.
Trịnh Tuyết Dương ngây người, sự chuẩn bị chấn động lòng người đến thế, cô chưa từng nghĩ đến, vậy mà giờ phút này đây lại có thể thuộc về bản thân cô.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh nắm chặt lấy cánh tay của Trịnh Tuyết Dương, trầm giọng nói: “Vợ à, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Vâng.”
Trịnh Tuyết Dương ôm chặt lấy Bùi Nguyên Minh theo bản năng, không có một cô gái nào có thể chống cự lại được điều lãng mạn này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều há hốc mồm, mắt trợn tròn, vô cùng ngạc nhiên. Hai người nhất định chưa từng nghĩ đến, Bùi Nguyên Minh sẽ tổ chức cho Trịnh Tuyết Dương một buổi tiệc sinh nhật tại nơi này.
Sắc mặt của Bối Hoàng Triết lúc này trở lên vô cùng khó coi, anh ta hung dữ nhìn chằm chằm Trịnh Chí Dụng, lạnh lùng nói: “Đây rốt cuộc là tình huống gì? Không phải anh nói anh ta là một người con rể vô cùng vô dụng sao?” “Trước kia anh ta có thể ra khỏi khu chung cư, hiện giờ có thể chuẩn bị một buổi tiệc sinh nhật như thế này? Anh mau nói cho tôi biết, anh ta như thế mà cũng gọi là phế vật sao?”
“Anh ta! Rốt cuộc là người thế nào!?”