Chương 188.
“Bốp…”
Không để tên Tôn Minh này có cơ hội tiếp tục nói nhảm, Bùi Nguyên Minh trong chớp mắt đã đưa chân ra, trực tiếp đạp hắn ngã xuống mặt đất. Sau đó anh quay người lại, lạnh lùng nhìn cô y tá, nói: “Cô rốt cuộc có cứu người hay không?”
“Anh…. dám đánh người?” Sắc mặt cô y tá chấn động. Tên này không biết Tôn Thắng sao? Vậy mà dám đánh em trai của hắn? Chỉ sợ lát nữa hắn đến chữ chết viết sao cũng không viết được.
“Có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến.
Bùi Nguyên Minh vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng vô cùng xinh đẹp đang đứng ở đó. Khí chất của cô rất ưu nhã, không cần tô son đánh phấn nhưng vẫn sắc nước hương trời.
Hơn nữa dáng người cô cũng rất đẹp, mặc dù đang khoác áo blouse, nhưng vẫn không thể che giấu được. Cô y tá này rõ ràng rất hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng bạo lực nên lúc nhìn thấy cảnh này, cô đã có hơi ngạc nhiên.
“Chủ nhiệm Trình Tiên, chị đến thật đúng lúc. Ở đây đang có người gây rối, còn ra tay đánh nhân viên bảo vệ, chị mau đuổi anh ta ra ngoài đi!” Cô y tá vừa bắt đầu mở miệng đã lên tiếng tố cáo trước. Trình Tiên khẽ gật đầu rồi nhìn về hướng Bùi Nguyên Minh, vừa mới lên tiếng đã mang vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Tình trạng của ông cụ đây rất khẩn cấp, e rằng phải làm phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ có thể đe dọa đến tính mạng.” Bùi Nguyên Minh vội hỏi: “Bác sĩ Tiên, vậy có thể phiền cô nhanh chóng thu xếp được không?”
Trình Tiên gật đầu, cũng không dài dòng với Bùi Nguyên Minh mà phân phó mấy người y tá bên cạnh đi tìm giường đẩy, sau đó nhanh chóng đưa người đến phòng phẫu thuật của khoa cấp cứu.
“Chủ nhiệm Tiên, chị đừng để anh ta lừa, anh ta không có tiền trả đâu.”
Cô y tá nói với vẻ mặt chán ghét, đồng thời nhìn vào Bùi Nguyên Minh toàn thân dính máu với ánh mắt khinh thường. Cái gã này cả người từ trên xuống dưới chỉ sợ còn chưa có đến 350 nghìn đi? Anh ta lấy tiền phẫu thuật ở đâu ra?
Chủ nhiệm Trình Tiên đúng là không có đầu óc, toàn gặp phải những kẻ nghèo kiết xác rồi còn khám bệnh trước cho họ. Kết quả những người này không những không biết ơn, mà còn trốn đi nhân lúc Trình Tiên đi vắng. Những khoản nợ dai dẳng được bọn họ để lại, đều phải khấu trừ vào tiền thưởng của khoa. Mặc dù phần lớn là tiền của Trình Tiên, nhưng những người khác ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Lúc này, cô y tá đã tức giận đến mức không ngừng dậm chân.
Nghe thấy những lời này của cô y tá, trong đám đông vây quanh truyền ra tiếng xì xầm.