"Ta mới là tiếng nói duy nhất của Dương gia!"
" Nhưng là ngươi, lại muốn trở về đoạt lại mọi thứ?"
"Đùa gì vậy? Làm sao ta có thể để cho ngươi thực hiện được!"
"Hơn nữa, ngươi còn muốn đem toàn bộ tài sản của ngươi, giao cho đại phòng tiểu tiện nhân kia, thay không phải giao cho Hạo Nam, cháu trai của ta sao?"
"Ta làm sao có thể tha thứ ngươi!"
"Nếu ta không chơi chết ngươi, chẳng lẽ khi mất đi hết thảy tôn nghiêm, về sau lại tự sát sao?"
Khi mọi chuyện phát triển đến mức này, Dương gia lão thái quân cũng không quan tâm, đếm xỉa đến bất cứ gì.
" Chẳng qua ngươi bây giờ biết, thì đã có sao? Nếu lấy lại được tài sản của Dương gia thì sao?"
"Chúng ta sẽ làm thủ tục nhập cư ngay bây giờ. Với quyền miễn trừ ngoại giao của Mỹ, ta xem ai dám đụng đến chúng ta!"
Dương Đế Minh ánh mắt phức tạp, phất phất tay, dường như không muốn nói tiếp.
Ngược lại là Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: "Dương gia Lão thái quân, nhân tiện ta nói cho ngươi biết một chuyện."
"Những năm qua ngươi chuyển tài sản như thế nào, chuyển đi đâu, thì Dương Lão gia đều rõ rõ ràng ràng."
"Ông ấy có thể thu hồi những tài sản đó bất cứ lúc nào."
"Chỉ là ông ấy suy nghĩ quan hệ vợ chồng nhiều năm như vậy, ông ấy lười nhác ra tay mà thôi!"
"Bây giờ ta làm chủ, chỉ cần ngươi tự tay đánh gãy chân của Dương Hạo Nam và Dương Tân Di, lại tất cung tất kính mời Dương Huyền Trân tiếp quản Dương gia."
"Vậy thì Dương Lão gia sẽ bỏ qua tài sản của ngươi ở Mỹ."
"Bằng không, những người các ngươi, chuẩn bị ra đường mà xin ăn!"
Toàn trường kinh hãi, sốc toàn tập!
Rõ ràng ai cũng không nghĩ ra, Bùi Nguyên Minh cùng Dương Đế Minh liên thủ, bọn họ đã sớm không chút biến sắc, chưởng khống hết thảy.
Cho dù Dương gia có nhảy lên nhảy xuống, diễu võ giương oai như thế nào, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi!
"Thằng nhãi ranh, mày dám làm vậy!"
Dương Gia lão thái quân sắc mặt nháy mắt tái nhợt đi, bà ta ngoài mạnh trong yếu mở miệng, sau đó một hơi lão huyết trực tiếp phun ra, như vòi nước rửa đít trong bồn cầu!
" Lão thái quân!"
Dương Hạo Nam và những người khác nhanh chóng nhào tới.
"Lão thái quâ, ngài không sao chứ!"
Dương Tân Di cả kinh nhìn Bùi Nguyên Minh, lớn tiếng nói: "Bùi Nguyên Minh, ngươi thật độc ác!"
"Các ngươi liên tục, hết lần này tới lần khác, cứ một mực chống đỡ đòn giết người của Dương gia chúng ta, tại sao ngươi không đứng im mặc cho chúng ta chém giết??, tuy rằng, ngày nào chúng ta cũng muốn giết chết ngươi, nhưng không được, những điều này cho thấy rõ, Dương Gia chúng ta, đều đối với ngươi giơ cao đánh khẽ!"
" Nghĩ không ra, ngươi thế mà vong ân phụ nghĩa, thế mà làm lão thái quân tức đến hộc máu!"
"Ngươi đơn giản là một con sói mắt trắng(bạch nhãn lang)!"