Chương 1837:
Nghe Uông Linh Đan giải thích như vậy, trái lại Bùi Nguyên Minh đã hiểu rõ.
Việc của mình rất nhiều, để Uông Linh Đan ở lại biệt thự rồi đi ra ngoài.
Cô gái nhỏ ở nhà một mình, lại gặp chuyện như vậy, cho nên không có cảm giác an toàn, tìm người quen tới bảo vệ mình là lẽ đương nhiên.
Bùi Nguyên Minh lập tức mỉm cười, vươn tay nói: “Anh Tư Đồ đúng không? Vừa rồi chỉ là hiểu lâm thôi”
“Tôi tên là Bùi Nguyên Minh, rất hân hạnh được biết anh”
“Ừm”
Tư Đồ Chí Khang vẫn mang theo biểu cảm cao cao tại thượng như cũ, anh ta gắng gượng vươn tay chạm vào tay Bùi Nguyên Minh một cái, giống như không muốn chạm vào Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt, cũng không nói gì thêm, mà mở đồ ăn mua ở ngoài ra: “Anh Tư Đồ, nếu anh còn chưa ăn cơm, hay là cùng ngồi ăn đi?”
Tư Đồ Chí Khang cười trào phúng nói: “Bùi Nguyên Minh đúng không? Cậu yên tâm đi, nếu bây giờ tôi đến đây, như vậy an toàn của Uông Linh Đan sư muội tôi sẽ do tôi phụ trách.”
“Sau đó thì sao?” Bùi Nguyên Minh không rõ chân tướng.
“Cho nên ăn, mặc, ở, đi lại của sư muội tôi không cần cậu sắp xếp, nơi này chúng tôi cũng không ở, mấy thứ này, cũng không xứng với thân phận của sư muội tôi”
“Linh Đan, thu dọn đồ rời đi, sư huynh dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn.”
Tư Đồ Chí Khang mở miệng nói với lẽ đương nhiên.
Đồng thời anh ta mơ hô cảm nhận được quan hệ giữa Uông Linh Đan và Bùi Nguyên Minh có chút mập mờ quá mức, cho nên anh ta muốn tách hai người ra theo bản năng.
Bùi Nguyên Minh không mở miệng, liếc mắt nhìn Uông Linh Đan một cái.
Uông Linh Đan nhíu mày, nói: “Sư huynh, ở trong điện thoại em đã nói vô cùng rõ ràng.”
“Bây giờ em mời anh rời núi, là hi vọng anh bảo vệ em thật tốt, cũng cùng bảo vệ Bùi Nguyên Minh nữa.”
“Dù sao anh ấy vì em mới đắc tội Chân Vũ Long, ba em và người phụ nữ kia.”
“Nếu bây giờ em rời đi, kế tiếp không biết anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Cho nên em không thể đi”
Tư Đồ Chí Khang nghe thấy thế cười khẩy một tiếng, nói: “Sư muội, em còn trẻ, có lẽ bị người ta lợi dụng cũng không biết”
“Em nghe anh khuyên một câu, rời khỏi người đàn ông này đi, cậu ta chỉ muốn tiếp cận em, còn vì em trả giá thật nhiều, em cảm thấy cậu ta không có mục đích gì khác sao?”
“Em ở cạnh cậu ta, chỉ biết càng nguy hiểm hơn.”
“Mà anh cũng không có nghĩa vụ bảo vệ cậu ta”
Nghe thấy thế Uông Linh Đan có chút sốt ruột, cô ta đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, tính tình của sư huynh tôi hơi kiêu ngạo, nhưng thân thủ của anh ấy rất tốt, có anh ấy ở bên cạnh, chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều”
“Nếu không lại xuất hiện chuyện ở đường quốc lộ ven biển như trước, chúng ta chưa chắc đã có vận may tốt như thế”
“Cho nên?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
“Hay là anh xin lỗi sư huynh của tôi đi, như vậy anh ấy sẽ đồng ý bảo vệ anh”
“Xem như tôi cầu xin anh, anh coi như giúp tôi một lần có được không?”
Bùi Nguyên Minh vốn không muốn để ý tới Tư Đồ Chí Khang, nhưng nhìn bộ dạng nước mắt rưng rưng của Uông Linh Đan, anh có chút mềm lòng, tiến lên trước chắp tay nói: “Anh Tư Đồ, vừa rồi là tôi có mắt không tròng”
“Hừ, biết mình có mắt không tròng là tốt!”
Tư Đồ Chí Khang lạnh lùng mở miệng.
“Nhưng mà sư muội tôi nói lúc trước cậu bảo.
vệ cô ấy, tôi không tin”
Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến nói: “Tin hay không tùy anh”
*VùL Bỗng nhiên Tư Đồ Chí Khang xua tay, một chưởng đánh về phía ngực Bùi Nguyên Minh.
Tốc độ của một chưởng này rất nhanh, đi theo chiêu số Bát Cực Quyền.
Ở dân gian có cách nói Thái Cực mười năm không ra cửa, bát cực một năm đánh chết người.
Từ quan điểm này có thể nhìn ra được điểm mạnh của Bát Cực Quyền.
Lúc này tuy một chưởng của Tư Đồ Chí Khang vô cùng đơn giản, nhưng vừa nhanh vừa mạnh.