Chương 1075
Tập đoàn Thiện Nhân.
Hạ Vân đã xử lý xong công việc xong mới vừa tranh thủ vươn người một cái thì ngay lúc này, điện thoại của cô ta lại vang lên.
Mà sau khi nhìn thấy được cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Hạ Vân lại có thêm mấy phần kỳ lạ.
Một lát sau, Hạ Vân cúp điện thoại, lại bảo người chuẩn bị cho mình một chiếc xe, sau đó nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh, Hạ Vân đã đơn độc lái xe đi tới sân bay quốc tế của Dương Thành.
Ước chừng khoảng hai giờ sau, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da đi ra khỏi lôi đi dành cho khách VIP, sau đó trực tiếp ngôi vào ghế lái phụ bên cạnh của Hạ Vân.
Khi nhìn thấy người này, sắc mặt của Hạ Vân có chút kỳ lạ, nhưng mà rất nhanh lại đã khôi phục vẻ bình tĩnh như trước, cô ta nói: “La Hàn Trác, đã lâu không gặp.
“Không phải là anh đang phát triển ở nước Mỹ hay sao? Tại sao lại đột nhiên quay trở về nước?”
La Hàn Trác cười một tiếng, anh ta muốn đưa tay lên sờ tóc của Hạ Vân nhưng mà Hạ Vân lại tránh được.
Thấy vậy, La Hàn Trác cũng không ép buộc Hạ Vân, chỉ mỉm cười nói: “Nước Mỹ tuy tốt nhưng mà dù sao thì tôi cũng là người con của Tổ quốc!”
“Hơn nữa những năm gân đây khi ở nước Mỹ xa xôi tôi vẫn luôn cô đơn chiếc bóng, cho nên tôi cảm thấy quá mức cô độc, vì thế bây giờ tôi muốn quay trở về”
“Không biết, em có bằng lòng quay trở về bên cạnh của tôi hay không?”
Vẻ mặt của Hạ Vân có chút khó coi, nói: “La Hàn Trác, tôi đến gặp anh cũng chỉ là bởi vì tôi coi anh giống như là một người bạn”
“Nhưng mà nếu như anh cứ muốn nhắc tới những chuyện không thể nào, vậy thì chúng ta cũng không cần phải tiếp tục gặp mặt nhau nữa”
La Hàn Trác nghe vậy thì bật cười: “Hạ Vân, năm đó em rất thích tôi mà, nếu như không phải là bởi vì tôi muốn ra nước ngoài, vậy thì bây giờ hai chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi”
“Bây giờ tôi đang cho em thêm một cơ hội nữa, em nên quý trọng nó mới đúng!”
Hạ Vân lạnh lùng nói: “Không cân! Bây giờ tôi đã có người mình yêu rồi!”
“Lần này tôi tới gặp anh cũng chính là vì muốn nói cho anh, phiền anh sau này đừng nên đến quấy rầy tôi nữa!”
Nói xong, Hạ Vân lập tức vươn tay ra làm một động tác mời.
La Hàn Trác là đàn anh thời còn học đại học của Hạ Vân, vừa đẹp trai lại rất có tài hoa.
Lúc Hạ Vân học đại học đã từng theo đuổi anh ta.
Nhưng mà La Hàn Trác cũng không biết được thân phận thực sự của Hạ Vân, cho nên anh ta đã từ chối cô ta, sau đó đi nước Mỹ phát triển cùng với một cô con gái nhà giàu.
Mà không nghĩ tới được, anh ta sẽ quay trở lại sau nhiều năm như thế.
Khi Hạ Vân nhận được điện thoại của La Hàn Trác thì cô ta đã mang theo ý nghĩ muốn cắt đứt hoàn toàn với anh ta mà đi đến nơi này.
Nhưng mà không nghĩ ra được mới vừa gặp mặt, La Hàn Trác lại đã nói những lời lung tung như thế này.
Thấy được nét mặt lạnh nhạt của Hạ Vân, La Hàn Trác lại mỉm cười nói: “Nếu như cô đã vô tình đến như vậy, không muốn vui vẻ ôn lại một chút chuyện xưa với tôi, như vậy thì chúng ta cùng làm một chút những chuyện nghiêm túc đi.”
La Hàn Trác nói xong thì ung dung lấy ra một bức ảnh, sau đó đặt xuống trước mặt của Hạ Vân.
Khi thấy được nội dung trong bức ảnh, sắc mặt của Hạ Vân lập tức biến đổi.
Nội dung trong bức ảnh là hình ảnh của người lính ở trên chiến trường, hơn nữa còn vô cùng nhòe mờ.
Nhưng mà cho dù có mờ nhòe đến thế nào thì cũng vẫn có thể loáng thoáng nhìn ra được nhân vật chính ở trong bức ảnh, đó là một người đàn ông tràn ngập hơi thở mạnh mẽ và cứng rắn.
Mà nếu như xem xét từ trang phục ở trên người của người kia thì cũng không khó để đoán ra được.
Người trong ảnh chính là thần thoại của Bộ binh, truyền kỳ còn sống, Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức.
Mà điều khiến cho Hạ Vân chấn động nhất lại chính là, mặc dù diện mạo của nhân vật chính trong bức ảnh kia chỉ có một nửa gương mặt, nhưng mà cô ta cũng vẫn vô cùng quen thuộc.
Bùi Nguyên Minh!
Thế Tử Minh, Bùi Nguyên Minh chính là trong truyền thuyết Tổng giáo đầu của Doanh trại Quý Đức!
Nếu như bức ảnh này mà bị lan truyền ra bên ngoài, vậy thì sợ rằng sẽ dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Thậm chí sẽ có hậu quả mang tính tai họa.
Bởi vì thân phận của Tổng giáo đầu vẫn luôn cực kỳ bí mật!
Sắc mặt của Hạ Vân không ngừng biến đổi, một lát sau cô ta mới cất giọng lạnh lùng nói: “La Hàn Trác, anh có ý gì?”
“Không có ý gì, tôi dự định sẽ bán bức ảnh này cho cô để đổi lấy một chút tiền sống qua ngày.” La Hàn Trác nhún vai một cái, sau đó dùng khuôn mặt được lấp đầy bằng vẻ sao cũng được mà mở miệng nói.