Chương 1320
Trên mặt của Hạ Vân hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Ở dưới tình huống này, một cô gái yếu đuối như cô ấy còn có thể lựa chọn thế nào?
Cô ấy dám cự tuyệt, thì có một người bạn tốt sẽ chết.
Lúc này, Hạ Vân chỉ có thể cắn môi, phát ra thanh âm khuất nhục vô cùng: “Tôi, nguyện ý…
“Ha ha ha ha…”
Thanh Bảo Tuấn ngửa mặt lên trời cười như điên, cậu ta thích nhất chính là như vậy.
Những người phụ nữ này rõ ràng là trong lòng không nguyện ý, rất không cam lòng, tràn đầy oán độc căm hận. Nhưng các cô ấy cũng chỉ có thể chấp nhận số mạng của mình mà thôi.
Trò chơi như này, thú vị đến nhường nào?
Bên trong con ngươi của đám người Lâm Đường Hải đều lóe lên một ánh nhìn giễu cợt.
Ở dưới con mắt của bọn họ, đấy chính là trò chơi mèo vờn chuột.
Tại nước Mỹ, phàm người phụ nữ nào mà đã lọt vào mắt xanh của người nhà họ Thanh, chưa từng một ai có may mắn thoát khỏi hết.
“Nếu hai người các cô đều đồng ý, vậy thì cởi đi…
“Mọi người cũng đang chờ đây!”
Thanh Bảo Tuấn khóe miệng nhếch lên, cười đầy vẻ ác ý.
Nước mắt nhục nhã vô cùng chảy xuống trên khuôn mặt của Hạ Vân cùng với Nạp Nhã Lan.
Các cô ấy không nói lời nào, run rấy sờ đến vạt áo của mình.
Ngay tại lúc các cô ấy sắp cởi quần áo ra thì bất chợt!
“Ầm!”
Cửa trang viện nhà Nạp Lan bị người ta một cước đạp bật ra.
Một luồng gió lạnh đập vào mặt, tiếng động lớn như vậy làm tất cả mọi người kinh sợ.
Nụ cười trên mặt Thanh Bảo Tuấn trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là lãnh ý hiện lên trên mặt.
Rất nhanh, liên thấy ở vị trí cửa, có ba người đi vào.
Đường Nhân Đồ cùng Lôi Tuấn Quang chia ra đứng ở hai bên.
Mà vị trí giữa, là Bùi Nguyên Minh chậm rãi bước ra.
“Bùi Nguyên Minh?”
Hạ Vân cùng Nạp Nhã Lan đều ngây người ra.
Không nghĩ tới lúc thời khắc mấu chốt, Bùi Nguyên Minh lại xuất hiện.
“Cậu Bảo Tuấn, đây chính là Bùi Nguyên Minh không dễ đối phó đó!”
“Bên người anh, hẳn là Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Thiện Nhân Lôi Tuấn Quang!”
“Còn về người còn lại, tôi không biết anh ta!”
Chân Ngọc Thụ giờ phút này vội vã mở miệng. Thần sắc ngưng trọng, hơn nữa theo bản năng lui vê phía sau mấy bước.
“Ô? Bùi Nguyên Minh? Người tập đoàn Thiện Nhân?”
Thanh Bảo Tuấn đứng thẳng người, trên mặt nở nụ cười đầy vẻ chẳng chút kiêng ky gì.
Mà sau lưng cậu ta, đám người bốn người Lâm Đường Hải cũng lộ ra nụ cười ngạo mạn “Có chút ý tứ đấy. Tôi mặc dù để lại thư cho anh. Nhưng cũng không nghĩ anh sẽ kịp thời chạy đến đâu”
“Bây giờ nhìn lại, anh quả thật có mấy phần hơn người, lại có thể xuất hiện ở thời khăc mấu chốt này nữa chứ”
“Có điều, nếu như tôi dám để cho anh tới đây thì anh nói xem, tôi có chuẩn bị cái gì cho anh hay không?”
Đang khi nói chuyện, Thanh Bảo Tuấn võ tay một cái, chỉ thấy Cổ Ba, Vô Nhai cùng Kiếm Vũ ba người này chia nhau vọt ra, sát ý trên người rất nhanh lan tràn ra.
Chân Ngọc Thụ nhìn một màn này, trên mặt tràn đầy thần säc hưng phấn.
Tam đại binh vương này, thực lực của ai cũng thuộc hàng mạnh mẽ vô cùng.
Bùi Nguyên Minh nếu dám bước đến, như vậy kết cục của anh đã quyết định ngay tại thời khắc này rồi.
Chỉ cần Bùi Nguyên Minh chết, như vậy nhà họ Chân ở thủ đô sẽ ngay lập tức có thể có được tập đoàn Đế Hào, từ đó có thể tiến vào thị trường của Dương Thành.
Giờ phút này Chân Ngọc Thụ so với Thanh Bảo Tuấn còn kích động hơn nhiều.
“Bùi Nguyên Minh, anh chờ chết đi. Lúc anh đánh tôi một cái tát có nghĩ tới sẽ có kết cục ngày hôm nay hay không?” Chân Ngọc Thụ mặt đầy vẻ giêu cợt mở miệng nói.
Thanh Bảo Tuấn cười một tiếng, võ tay một cái, nói: ‘Ông Tư lúc nào cũng dạy tôi răng, lúc sư tử vô bät thỏ, phải dùng toàn lực”
“Nếu Cố vấn Minh, Bùi Nguyên Minh của chúng ta đến đây rồi, thì ba người các anh cùng nhau xông lên một lượt, xử gọn anh đi!”
“Nhớ, lưu lại cho anh một hơi tàn. Tôi muốn anh trơ mắt nhìn tôi chơi phụ nữ của anh như thế nào!”
“Ha ha hai”