“Vợ cậu đưa cho Niệm Sơ, Niệm Sơ đưa cho tôi, có vấn đề gì sao?” Hoắc Ti Yến nhíu mày.
Anh ta cảm thấy bản thân diễn đạt vô cùng rõ ràng mà?
“Đi đây.”
Lục Kiến Thành ném lại một câu rồi rời đi.
Lúc lên xe, anh nhanh chóng khởi động rồi nhấn ga rời đi, chiếc xe lao như bay trong màn mưa.
Về đến nhà, Lục Kiến Thành rón rén mở cửa.
Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng nhạt từ chiếc đèn trên tường.
Nam Khuê ngủ trên giường, chiếc giường đôi kiểu Pháp vừa to vừa rộng, nhưng cô chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ.
Lục Kiến Thành đến gần mới phát hiện cô ôm lấy bản thân, co lại thành một cục nhỏ trên giường.
Anh nhìn thấy vậy, đột nhiên cảm thấy tim chua xót.
Trong lòng càng ảo não hơn.
Dù như thế nào anh cũng không nên để một mình cô ở lại chỗ này, huống hồ lại còn trong lúc trời mưa to, sấm sét ầm ầm mà cô sợ nhất.
Thay quần áo xong, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng lên giường, sau đó ôm Nam Khuê vào ngực.
Có thể do quá sợ hãi cho nên khi được một vòng tay ấm áp ôm lấy, sau khi ngửi được mùi hương quen thuộc, Nam Khuê không từ chối, cơ thể hơi động đậy trong ngực anh.
Sáng hôm sau, lúc Nam Khuê mở mắt thấy Lục Kiến Thành thì vô cùng khiếp sợ.
Sao anh lại quay về?
Quay về lúc nào?
Cô nhớ rõ lúc anh rời đi rất tức giận cơ mà? Sao trong một đêm lại ngủ trên giường cô thế này?
Không thể không nói chuyện này phát triển theo chiều hướng vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng Nam Khuê cũng không đánh thức Lục Kiến Thành.
Cô nhẹ nhàng lấy tay anh ở trên eo mình xuống, Nam Khuê rón rén bước xuống giường, kết quả người còn chưa rời giường thì eo đã bị xiết chặt.
Một giây sau, cô đã bị Lục Kiến Thành ôm vào trong ngực.
“Sao lại dậy sớm vậy? Ngủ ngon không?”
Vì chưa tỉnh ngủ nên giọng Lục Kiến Thành vô cùng trầm thấp gợi cảm, nhất là cảm giác lười biếng kia khiến người khác vô cùng say mê.
Tim Nam Khuê chậm một nửa nhịp, vội vàng nói: “Ngủ…Ngủ ngon.”
“Tôi phải rời giường, nếu như anh ngủ chưa đủ thì ngủ thêm lúc nữa đi.”
Nói xong cô tiếp tục trèo xuống giường.
Nhưng bàn tay to lớn của Lục Kiến Thành lại kéo cô nằm xuống giường, hai tay lại một lần nữa vòng lên eo cô: “Em ngủ cùng với anh, em không bên cạnh anh không ngủ được.”
Nghe vậy, trái tim Nam Khuê đập điên cuồng.
Đây rõ ràng là những lời ngày trước cô thường xuyên nói với anh, là lời kịch của cô có được không?
Anh ghi nhớ lúc nào vậy?
Hơn nữa lại còn nói y nguyên lại với cô.
“Lục Kiến Thành, anh đang chơi đểu đấy có biết không hả?”
“Ừm…”
Lục Kiến Thành kéo dài âm cuối, thấp giọng đáp.
m điệu trầm thấp vẫn gợi cảm như trước đây.
“Vì người đẹp, chơi xấu một lần cũng không sao cả, đáng giá.”
Anh vẫn nhắm chặt mắt, làm như vẫn còn ngủ say, hai tay bá đạo ôm lấy eo Nam Khuê, cố chấp nói.
Không hiểu sao Nam Khuê luôn cảm thấy lúc này anh giống như đang làm nũng.
Nhưng cô nhanh chóng vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Làm nũng?
Lục Kiến Thành làm nũng?
Sao có thể chứ?
Chắc chắn không có khả năng.
Nhất định là do cô suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng hôm đó hai người ngủ đến gần trưa mới dậy.
Lúc rời giường, bụng Nam Khuê đã đói cồn cào, cho nên lúc ăn cơm cô cũng không quan tâm đến hình tượng, cũng không khéo léo mà bắt đầu ăn như gió cuốn.
Lục Kiến Thành thấy cô ăn vội vàng thì ở bên cạnh nhắc nhở: “Chậm một chút, không có ai giành ăn với em đâu, ăn nhanh như vậy rất dễ nghẹn.”
“Không sao, tôi tự biết điểm dừng.” Nam Khuê nói.
Sau khi ăn hết một miếng bánh mì lớn, hai bắt cơm, sau đó lại uống thêm một cốc sữa bò, Nam Khuê mới có cảm giác bụng được lấp đầy, cả người lúc này mới dễ chịu hơn.
Lúc đặt cốc sữa bò xuống, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nghĩ đến em bé lúc này đang ăn cơm nhanh như gió cuốn giống mình, Nam Khuê hạnh phúc mỉm cười.
Nụ cười này trực tiếp khiến Lục Kiến Thành ngẩn người.
Nụ cười của cô dưới ánh nắng lại tươi đẹp như lúc ban đầu, ấm áp mà tươi sáng, là một cảnh vô cùng đẹp.
Giờ phút này, nụ cười dịu dàng, khuôn mặt động lòng người, cần cổ thiên nga mỹ lệ, bờ môi mềm mại của cô, tất cả đều hiện rõ trước mắt Lục Kiến Thành.
Cuối cùng ánh mắt anh nhìn về vệt trắng trên khóe miệng cô.
Lớp sữa trắng nhàn nhạt dính trên khóe miệng Nam Khuê.
Do mới uống sữa bò nên không cẩn thận dính vào một chút.
“Nam Khuê…” Lục Kiến Thành lên tiếng, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Ừm?” Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía anh.
Lục Kiến Thành đưa tay sờ khóe miệng mình, dùng cách này để nhắc nhở.
Nam Khuê cũng nhanh chóng phản ứng lại, cô đưa tay lau miệng theo bản năng, nhưng do không biết rõ vị trí nên ngược lại không lau hết vết sữa mà còn làm cả bờ môi bị dính sữa.
Lục Kiến Thành đứng dậy, dáng người cao lớn đi đến bên người Nam Khuê, sau đó dừng lại.
Anh đột nhiên cúi người, lòng bàn tay ấm áp chạm vào khóe miệng Nam Khuê, nhẹ nhàng lau vết sữa đi.
Trái tim Nam Khuê điên cuồng đập.
Dù sao cũng là người đàn ông cô yêu mười năm, đột nhiên đối xử dịu dàng với mình, lại còn có hành động thân mật với mình như vậy, trái tim cô không thể nào bình lặng như nước được.
Nhưng tim đập loạn như hươu lại là một chuyện.
Bên ngoài, Nam Khuê vẫn ngồi thẳng người, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn được ra tâm trạng đang dao động lúc này.
Sau khi dùng ngón tay lau vết sữa đi, Lục Kiến Thành lại rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau miệng cho Nam Khuê.
Từ đầu đến cuối anh đều cúi người, không nói lời nào, cứ như vậy cẩn thận lau cho cô.
Trong một giây phút nào đó Nam Khuê nghi ngờ mình là một món đồ cổ quý giá, mà Lục Kiến Thành chính là người yêu đồ cổ, vì muốn đánh bóng món đồ cổ đó nên mới nghiêm túc như vậy.
Mãi cho đến khi lau xong miệng cho cô Lục Kiến Thành mới đứng dậy, khóe miệng nâng lên tạo thành một nụ cười cưng chiều: “Cũng không phải đứa nhỏ nữa, sao lại tự biến mình thành mèo hoa thế này?”
“Mèo hoa không tốt sao, tôi cảm thấy mèo hoa đẹp hơn mèo trắng nhiều.” Nam Khuê cố tình nói.
Lục Kiến Thành hơi gật đầu: “Ừm, mèo hoa rất tốt, rất xinh đẹp.”
Nam Khuê: “…”
Hôm nay anh bị sao vậy?
Lại còn hùa theo cô, không giống anh chút nào.
Cơm nước xong xuôi, Lục Kiến Thành đến công ty, Nam Khuê ở trong nhà nghỉ ngơi.
Vì sắp chuẩn bị đi làm, bước lên con đường mới trong đời, hơn nữa công việc ở bệnh viện một khi bắt đầu sẽ vô cùng bận rộn nên mấy hôm nay cô muốn bản thân nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Kiến Thành mới rời đi được mấy phút thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nam Khuê cho là anh quên đồ, cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi mở cửa.
Kết quả người trước mặt cô là Đỗ Quốc Khôn.
Nhìn thấy ông ta, Nam Khuê gần như muốn lập tức đóng cửa lại.
Nhưng đã muộn, Đỗ Quốc Khôn đứng chắn trước cửa, một tay mạnh mẽ giữ cửa lại: “Không chào đón cha như vậy sao?”
“Cha cũng không còn cách nào khác, nếu như không phải cha gọi cho con nhiều như vậy nhưng con không nghe thì cha cũng sẽ không tìm đến đây.”
“Tôi hiểu ông quá rồi, ông gọi cho tôi ngoài đòi tiền ra thì còn chuyện gì khác sao?” Nam Khuê lạnh lùng nói.
Đỗ Quốc Khôn lập tức giải thích: “Nam Khuê, lần này con hiểu lầm cha rồi, cha không đến để đòi tiền con, cha có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
“Chuyện quan trọng gì?”