“Con yêu, con yên tâm, mẹ rất mạnh mẽ, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện.”
Hai tay Nam Khuê vẫn luôn che chở bụng thật chặt.
Trong lúc đó, cô vẫn do dự có nên gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành hay không.
Có nên gọi không?
Cô tự hỏi bản thân nhiều lần.
Có một khoảnh khắc, cô thật ra đã tìm ra số điện thoại của anh và gọi qua.
Nhưng mà ngay khi đầu dây bên kia sắp kết nối, cô lại nhanh chóng cúp máy.
Đến bệnh viện, Nam Khuê lập tức đăng ký, may mắn hôm nay là ngày làm việc, nên không quá khó để làm thủ tục.
Trong lúc chờ đợi, cô thấy khó chịu, cả người chóng mặt nặng nề, thậm chí cô còn có loại ảo giác, mình sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Phòng chờ rất đông người, không khí ngột ngạt.
Nam Khuê đứng dậy muốn ra ngoài đi dạo.
Vừa đi tới đại sảnh, đúng lúc này, một bệnh nhân cấp cứu được đẩy vào đại sảnh.
Các bác sĩ và y tá đẩy bệnh nhân và hét lớn: “Xin hãy nhường đường, xin hãy nhường đường.”
Nam Khuê biết tình huống nguy cấp, lúc này mỗi phút từng phút mỗi giây cấp cứu đều vô cùng quý giá, thấy bệnh nhân cấp cứu đang đẩy về phía cô, cô không kịp suy nghĩ, lập tức nhường đường.
Có thể do quá vội vàng, lúc Nam Khuê nhường đường thì chân đột nhiên bị trật, cả người nhanh chóng ngã xuống bên cạnh.
May mắn bên cạnh có một cái cột lớn, cô dùng sức ôm lấy, mới không đến mức té ngã.
Bên cạnh, bác sĩ và y tá đẩy bệnh nhân điên cuồng chạy về phía phòng cấp cứu, phía sau là một đoàn cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát, tất cả đều nhanh như chớp đi theo.
Nam Khuê đang muốn nói rằng hình ảnh này cô chỉ nhìn thấy trên TV, đột nhiên trước mắt cô tối sầm lại.
Ngay sau đó, cô không có ý thức gì.
“Sếp, có người té xỉu.”
“Hình như là người vừa mới nhường đường cho chúng ta.” Đỗ Bằng nói.
Chu Tiễn Nam thoát khỏi đội hình, giống như gió chạy đến trước mặt Nam Khuê, ôm cô lên, sau đó xông thẳng vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Đỗ Bằng suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ mạnh vỗ đầu: “Sếp, em nhớ ra rồi, em đã nói cô gái xinh đẹp này sao lại nhìn quen như vậy, đây không phải là cô gái ngồi xe chúng ta lần trước sao?”
“Sếp, không thể không nói, anh và cô ấy thật sự là quá có duyên.”
Đỗ Bằng hưng phấn nói xong, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tiễn Nam, trên mặt không có bất kỳ thay đổi nào.
“Sếp, anh nói cái gì đi chứ, anh còn có nhận ra cô gái xinh đẹp này không?” Đỗ Bằng nóng nảy vô cùng.
Chu Tiễn Nam chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua cậu ấy: “Không quen.”
Trên thực tế, khoảnh khắc đầu tiên anh ấy ôm Lấy Nam Khuê đã nhận ra.
Quả thật Nam Khuê rất xinh đẹp, khuôn mặt chuẩn trái xoan, lông mày lá liễu, môi đỏ, mũi cao thẳng, nét mặt chuẩn của người con gái á đông.
Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Nhưng cô mang lại cho anh ấy cảm giác quá sâu sắc.
Hai lần nhìn thấy cô, anh ấy đều cảm thấy trên người cô có một loại cảm giác buồn man mác.
Loại buồn này thậm chí làm cho anh ấy sinh ra xúc động muốn xua đi.
Có lúc, anh đặc biệt tò mò, nếu cô cười sẽ trông như thế nào đây?
Lúc này, điện thoại của Đỗ Bằng reo lên, sau khi nhận điện thoại xong, cậu ấy lập tức báo cáo cho Chu Tiễn Nam: “Sếp, viên đạn đã được lấy ra, cứu được tính mạng, nhiệm vụ lần này cuối cùng cũng có chút thu hoạch, chờ anh ta tỉnh lại chắc chắn có thể cạy được không ít thông tin.”
“Cậu lập tức đi lên canh chừng, chờ anh ta tỉnh lại lập tức nói cho tôi biết.”
Đỗ Bằng lại nhìn phòng cấp cứu: “Nhưng còn cô gái xinh đẹp này…”
“Nơi này không cần cậu lo, sau khi xác nhận cô ấy không có chuyện gì tôi sẽ lập tức tới.”
“Ok sếp, vậy em đi trước.”tamlinh247.vn.Online
Trước khi đi, Đỗ Bằng còn không quên dặn dò: “Sếp đại, anh chủ động một chút, nhớ đừng quên xin wechat đó!”
“Ừm.” Đỗ Bằng cũng không biết rằng lần đầu tiên hai người gặp nhau đã thêm WeChat rồi.
Đương nhiên, Chu Tiễn Nam sẽ không nói cho cậu ấy biết.
Đợi thêm mười phút, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Chu Tiễn Nam lập tức đi lên: “Bác sĩ, cô ấy thế nào?”
“Ngất xỉu do sốt và mệt mỏi, thiếu dinh dưỡng, cũng may thai nhi không có gì đáng ngại.”
“Cái… Cái gì?”
Câu trả lời vừa rồi hoàn toàn ngoài dự đoán của Chu Tiễn Nam, anh ấy sửng sốt một lúc lâu mới nói ra được mấy chữ.
Bác sĩ nhìn vẻ mặt hoang mang của anh ấy, lại nhớ đến chuyện lần trước Nam Khuê nói cô không nói cho chồng cô biết là cô đang mang thai.
Hơn nữa đã quên mất diện mạo của Lục Kiến Thành từ lâu, nên đã coi Chu Tiễn Nam là chồng của Nam Khuê, vô cùng tức giận hỏi: “Còn gì nữa? Anh làm chồng cũng quá không xứng đáng, vợ mình mang thai hai tháng mà còn không biết.”
“Chẳng lẽ còn muốn cô ấy nói cho anh biết, chuyện rõ ràng như vậy cũng không phát hiện ra được, rốt cuộc anh làm chồng như thế nào vậy?”
Bác sĩ càng nói càng cảm thấy tức.
Nhất là nhìn thấy vẻ mặt của Chu Tiễn Nam, không có một chút phản ứng và áy náy nào, cô ấy càng thêm tức giận.
Lại nghĩ đến Nam Khuê năm lần bảy lượt vào bệnh viện, càng thêm tức giận: “Lúc này mới mang thai hai tháng, đã vào bệnh viện mấy lần rồi? Cứ tiếp tục như vậy, đứa nhỏ này có muốn nữa hay không?”
“Bác sĩ, tôi… tôi không phải…”
Chu Tiễn Nam mở miệng, muốn giải thích.
Nhưng bác sĩ căn bản không nghe anh ấy giải thích, trực tiếp nhét phiếu thu phí của y tá vào tay Chu Tiễn Nam: “Lập tức đi nộp viện phí.”
Nói xong, bác sĩ lại đi vào phòng bệnh.
Chu Tiễn Nam sững sờ nhìn phiếu thu tiền trong tay mình, sau đó đến tầng một nộp phí.
Trong phòng bệnh, Nam Khuê đang truyền dịch.
Bác sĩ nhìn thấy cô, vừa đau lòng vừa tức giận: “Cô gái à, cơ thể vốn đã yếu, sao còn không biết chăm sóc tốt cho chính mình?”
“Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ, chỉ có vui vẻ thoải mái, đứa bé mới tốt.”
“Cô xem lời nói của tôi coi như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để vào trong lòng đúng không?”
Nam Khuê biết mình sai rồi, cho nên ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy bảo.
Bác sĩ thấy cô cúi đầu, không đành lòng lại an ủi: “Được rồi, tôi cũng không phải muốn nói gì cô, chỉ là hy vọng cô và đứa bé đều khỏe mạnh, tám tháng sau có thể sinh ra bình an thuận lợi.”
Nói đến đây, bác sĩ nhớ tới chồng Nam Khuê: “Đúng rồi, vừa rồi ở bên ngoài tôi không nhịn được, nói cho chồng cô biết chuyện cô mang thai rồi, thật xin lỗi!”
“Đã nói cho anh ấy biết rồi?” Nam Khuê hỏi xong, ngực đột nhiên trầm xuống, tựa như có một tảng đá đè lên vậy.
“Ừm, nói rồi.”
Anh biết rồi.
Lục Kiến Thành biết rồi.
Trong đầu Nam Khuê giờ phút này chỉ có một giọng nói: Lục Kiến Thành đã biết cô mang thai?
Vậy anh sẽ phản ứng như thế nào?
Anh có hạnh phúc khi có đứa bé này không? Phiền muộn? Hay là buộc phải chấp nhận nó.
Anh có thực sự đã chuẩn bị tâm lý chào đón đứa bé?
Trong lòng Nam Khuê hoảng loạn không chịu nổi, những gì cô nghĩ tới đều là những thứ này.
Bác sĩ vừa mở danh sách, vừa than thở: “Chồng của cô, lần đầu tiên tôi nhìn giống như một người đàn ông nhẹ nhàng; Lần này tới còn mặc trang phục cảnh sát, nhìn khuôn mặt anh ta đẹp trai như thế, giống như mẫu người đàn ông thực thụ, vậy mà lại không biết quý trọng?”
“Quả nhiên đàn ông cặn bã không phân biệt nghề nghiệp và chủng loại.”
Đồng phục cảnh sát?
Chờ đã, Nam Khuê cảm thấy dường như cô đã nắm được trọng điểm.
Sao Lục Kiến Thành lại mặc trang phục cảnh sát chứ?
“Cô vừa nói, anh ấy mặc đồng phục cảnh sát?” Nam Khuê nhìn về phía bác sĩ, vô cùng nghiêm túc hỏi.