Sau đó nhìn về phía Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng hỏi: “Con đồng ý gọi cha rồi hả?”
Lục Kiến Thành cười gật đầu: “Ừm, vừa rồi lúc chơi trò chơi có gọi.”
Tình cảm hai người đã hòa hảo mà cô vẫn một mực lo lắng.
Bây giờ có vẻ như nỗi sợ hãi của cô là hoàn toàn vô ích rồi.
Nhưng mà, dù sao cũng là trẻ con, tâm trạng đi rất nhanh, vừa có cái gì thú vị đã bị thu hút ngay lập tức.
Giọng nói của Tiểu Tư Mục lại truyền đến: “Mẹ ơi, tuy rằng mẹ nói tắm rửa là riêng tư, nhưng ba không phải người ngoài, chúng ta có thể cùng ba tắm rửa đi, hơn nữa ba nói, còn có thể chơi với chúng con…”
Mấy chữ cuối cùng “trận chiến múc nước” còn chưa nói ra đã bị Lục Kiến Thành cản lại: “Còn có thể gia tăng tình cảm với các con, tạo ra quan hệ cha con hài hòa.”
Lời này, Nam Khuê tin.
Thế nhưng, khi tắm rửa hơn mươi phút còn chưa đi ra, bên trong lại truyền đến một đợt lại một đợt cười vui vẻ, ba cha con ở bên trong chơi trận chiến múc nước vui vẻ, Nam Khuê biết, nàng bị lừa.
Nguyên bản mất mười phút tắm rửa, cuối cùng mất những bốn mươi phút.
Vẫn là dưới sự cảnh cáo nhiều lần của cô thì mới chấm dứt.
Vốn là có chút tức giận vì hai đứa nhỏ chưa từng thức đêm như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy bọn họ mặc đồ ngủ, một trái một phải kéo cánh tay cô, vừa nhận sai, lại cầu xin tha thứ, sự tức giận của cô trong nháy mắt tiêu tan rất nhiều.
Hơn nữa bây giờ là mười một giờ, cô cũng không muốn sẽ thật sự tức giận, việc cấp bách vẫn là muốn cho hai đứa bé nhanh chóng đi ngủ.
“Tư Mục, con dẫn em trai con đến phòng trước, mẹ tắm rửa một chút rồi sang với các con.” Nam Khuê dặn dò.
Lần này, hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn trở về phòng.
Nam Khuê đưa mắt về phía Lục Kiến Thành: “Hôm nay lần đầu tiên nên có ngoại lệ, sau này không được phép nuông chiều bọn chúng như vậy nữa, nếu không bọn chúng sẽ coi trời bằng vung.”
Lục Kiến Thành yên lặng cười, cũng không phản bác.
Kỳ thật anh muốn nói, rõ ràng là em mới chiều hơn, làm mẹ đúng là cảm tính hơn một chút, hai đứa bé vừa làm nũng, cô đã mềm lòng, không nỡ hung ác với chúng nó..
“Tuân mệnh, Khuê Khuê đại nhân.” Tuy nhiên, Lục Kiến Thành vẫn đáp lại lập tức.
Tắm rửa xong, Nam Khuê đi vào phòng ngủ.
Chỉ để lại Lục Kiến Thành nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ai oán vô hạn.
Xem ra, lời nói ban ngày với anh Khuê Khuê đã quên sạch, chỉ có một mình anh còn nhớ rõ.
Đáng thương, Lục Kiến Thành đã lưu lạc đến tình cảnh muốn cướp vợ với hai đứa con trai.
Rõ ràng trước kia, cô là của một mình anh.
Nghĩ tới đây, càng có chút rầu rĩ.
Quan trọng hơn là, anh tắm rửa xong cũng không vội vàng đi ngủ luôn, mà là một mực chờ Nam Khuê.
Nhưng chờ, chờ, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Khuê Khuê của anh vẫn chưa đi ra.
Cửa phòng ngủ đang mở ra một khe hở, lộ ra một chút ánh sáng mờ mịt đi ra.
Lục Kiến Thành đứng dậy, đi chân trần, nhẹ nhàng bước chân đi vào.
Có lẽ quá mệt mỏi, Nam Khuê dỗ dành hai đứa bé xong đã ngủ thiếp đi bên cạnh.
Cô đang ngủ say, trên gương mặt cô là sự yên bình.
Thấy cô ngủ ngon như vậy, Lục Kiến Thành đương nhiên không nỡ quấy rầy.
Đóng cửa lại, anh nhẹ bước chân, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, sau đó trở về phòng ngủ thứ hai của mình.
Có thể là quá mệt mỏi, Nam Khuê chỉ chợp mắt một chút, lúc mở mắt cảm thấy vô cùng khát nước nên ra ngoài rót nước.
Bởi vì quen thuộc trong nhà, hơn nữa có chút ánh trăng chiếu vào, cô không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng để uống nước, sau đó đi vào phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, bởi vì vừa mới tỉnh giấc, ý thức của cô cũng có chút mơ mơ màng màng.
Cho nên không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp xốc chăn lên nằm vào.
Tuy nhiên, khi được ôm ấp vào lòng, cả người Nam Khuê lập tức bừng tỉnh.
Ngay cả giọng nói cũng trở nên lộn xộn: “Kiến Thành, anh anh… Em… Em Làm sao em lại ở trên giường anh?”
Thật ra Lục Kiến Thành vừa nhắm mắt lại, đang định ngủ thì đột nhiên cảm giác trên người nặng xuống.
Ngay sau đó khi mở mắt ra, đập vào mắt anh thấy người nằm trên người anh, Nam Khuê đang đè anh.
Nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của cô, anh cũng đoán được đại khái là cô đi nhầm phòng.
Thế nhưng, nếu cô đã đi sai, lại đi tới phòng anh, làm sao có thể dễ dàng buông cô ra.
Đã tâm tâm niệm niệm một đêm, làm sao anh có thể nhẫn nhịn nữa.
“Khuê Khuê…”
Khẽ lẩm bẩm một tiếng, xoay người một cái, Lục Kiến Thành đã nhanh chóng đè Nam Khuê xuống dưới thân.
Đồng thời, đôi mắt như sao sáng nhìn cô: “Em có quên những gì em đã hứa với anh lúc ban ngày không?”
Nam Khuê lập tức đỏ mặt, cắn môi cúi đầu trả lời: “Em không quên.”
“Nhưng mà… Ban ngày anh đã chơi với bọn nhỏ, thể lực tiêu hao quá nhiều, em lo lắng anh không thể… Vận động như vậy nữa.” Khi nói mấy chữ cuối cùng, mặt Nam Khuê chôn cả vào lòng anh.
Hoài nghi như vậy, Lục Kiến Thành sao có thể chịu đựng được.
Đặc biệt là bị người phụ nữ mình yêu nghi ngờ.
Đưa tay ra, anh nâng cằm Nam Khuê lên, hai tròng mắt càng thêm sâu thẳm: “Khuê Khuê, em biết không? Vì em, anh đã cấm dục năm năm.”
“Năm năm qua chuẩn bị chỉ dành cho em, em còn dám hoài nghi anh, thật sự phải trừng phạt cho đã một chút, cho em biết thêm về sự lợi hại của anh.”
“Bồi thường gấp đôi? Không đủ, bây giờ anh muốn gấp mười lần.”
Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành đã vội vàng hôn xuống, không cho Nam Khuê bất cứ cơ hội nào để nói chuyện nữa.
Trong phòng, chỉ có nhiệt độ tăng lên từng chút một.
Trong đêm tối, hô hấp của hai người dồn dập mà nhiệt liệt, cơ hồ có thể nghe thấy rõ ràng.
Năm ngón tay siết chặt, tình cảm bắt đầu.
Mặc dù vậy, ngón tay mảnh khảnh của Nam Khuê vẫn trắng bệch vì nắm ga trải giường.
Lục Kiến Thành ở bên tai cô dụ dỗ hết lần này đến lần khác: “Khuê Khuê, đừng nhẫn nhịn, anh thích dáng vẻ em bộc lộ hết ra ngoài.”
“Hu hu… Lục Kiến Thành, anh xấu xa, anh bắt nạt em.”
“Ai còn mới lo lắng anh không đủ sức cơ chứ, bây giờ thì sao?’
“Em… Em sai rồi, tha em đi, em xin lỗi là được chứ gì?” Nam Khuê khóc lóc.
“Không được, đã muộn rồi, Nam Khuê, thời gian tiếp theo, tất cả của em đều thuộc về anh.”
Tuy rằng trên người đã cực kỳ mệt mỏi, cả người cũng mệt mỏi.
Thế nhưng, mấy năm nay đồng hồ sinh học dậy sớm vẫn đánh thức Nam Khuê.
Trong phòng, tất cả đã sáng lên.
Nhìn Lục Kiến Thành đang ngủ say bên cạnh, những ký ức tối qua lập tức quay trở lại, hiện lên trong đầu.
Nhất thời, Nam Khuê ngượng ngùng nhìn anh, ánh mắt ôn nhu như nước.
Bất quá, nghĩ đến Tư Mục cùng Niệm Khanh, nàng lập tức mặc quần áo của mình, chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
Tối hôm qua sau khi kết thúc, cô thật sự quá mệt mỏi, cơ hồ ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, cho nên ngủ luôn, nếu không cô nhất định phải trở về phòng ngủ cùng hai đứa nhỏ.
Nếu không sợ bọn họ thức dậy lúc nửa đêm để tìm mẹ.
Kết quả, cô mặc quần áo, một chân vừa rời khỏi giường, đang định xuống giường thì bên hông đã bị người kia ôm chặt.
Ngay sau đó, giọng nói lười biếng mà gợi cảm của Lục Kiến Thành truyền tới: “Cô gái nhỏ không có lương tâm, tối hôm qua hưởng thụ xong, sáng sớm thức dậy bắt đầu muốn vứt bỏ anh sao?”