Tư Mục bé nhỏ ở một bên hào hứng phỏng đoán: “Cha, chẳng lẽ bệnh của em trai có thể chữa khỏi sao?”
Lục Kiến Thành lập tức cưng chiều vuốt vuốt cái mũi của Tư Mục bé nhỏ: “Tư Mục thật thông minh, cha còn chưa nói gì mà con đã đoán được.”
“Oa! Cha, cha không nói dối con chứ? Điều này có đúng không? Bệnh của con có thực sự có thể được chữa khỏi không?” Niệm Khanh bé nhỏ vừa vui mừng lại kích động hỏi, nụ cười trên mặt tràn đầy vui vẻ.
“Đương nhiên rồi.” Lục Kiến Thành gật đầu, vẻ mặt chân thành nói: “Niệm Khanh nếu không tin, có thể hỏi mẹ.”
Niệm Khanh bé nhỏ lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Nam Khuê.
Cố nén lo lắng trong ngực, Nam Khuê vừa vui vẻ vừa thoải mái cười: “Đương nhiên, tin tốt này là bác sĩ vừa chính miệng nói cho cha mẹ biết.”
“Thật tốt quá, phải, thật quá tốt đi.”
Bởi vì vui mừng, Niệm Khanh bé nhỏ giơ hai nắm tay lên cao, mặt mày càng mang theo nụ cười sáng lạn, cả người vui vẻ đến cực hạn.
“Cha mẹ, nếu bệnh của con chữa khỏi, vậy con có thể thoải mái chạy như anh trai hay không, thoải mái nhảy, con có thể chơi bóng đá, cũng có thể chơi bóng rổ, còn có thể cùng các bạn nhỏ chạy theo nhau cùng chơi trò chơi không?”
Lục Kiến Thành vuốt đầu cậu bé, chắc chắn gật đầu: “Đương nhiên rồi, hơn nữa Niệm Khanh còn nhớ rõ lời cha nói không?”
“Chờ tốt lên, chúng ta sẽ về nước, trong nhà còn có một bà nội hiền từ ôn nhu chờ chúng ta, bà nội nhìn thấy cháu trai của mình khỏe mạnh đáng yêu, nhất định sẽ cực kỳ yêu thích, cực kỳ vui vẻ.”
“Được nha, được nha, vậy con phải lập tức chữa khỏi bệnh, sau đó trở về gặp bà nội!”
Lúc này, ngữ khí Lục Kiến Thành lại hơi trầm xuống: “Nhưng nếu muốn chữa bệnh, Niệm Khanh phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ, chúng ta phải tiêm thuốc tê trước, sau đó tiến vào phòng phẫu thuật, đợi mấy tiếng sau, con ra khỏi phòng giải phẫu vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy cha mẹ, Niệm Khanh có tình nguyện chấp nhận không?”
Mặc dù đã lên bàn cấp cứu vài lần, nhưng đối với phòng mổ, cậu bé vẫn có chút xa lạ.
Tuy nhiên, cậu bé dường như đã nghe ai đó nói rằng chỉ có những người bị bệnh nặng mới cần phải đi đến phòng phẫu thuật.
Cho nên, cậu bị bệnh nặng!
“Cha ơi, ở trong phòng phẫu thuật có đau không ạ? Con nghe nói sẽ bị các bác sĩ dùng cắt dao vào người.” Niệm Khanh bé nhỏ có chút sợ hãi.
Lục Kiến Thành lập tức nắm tay cậu bé, nhẹ nhàng giải thích: “Sau khi tiêm thuốc tê sẽ không đau nữa, Niệm Khanh cứ giống như buổi tối đi ngủ vậy, chờ con tỉnh giấc, là phẫu thuật xong.”
“Thật sự không đau sao? Cha, cha đừng lừa con.”
“Ừm, cha không lừa con, không đau. Chỉ là chờ con tỉnh lại sau đó sẽ hơi đau một chút, Niệm Khanh bé nhỏ cảm thấy mình có thể dũng cảm tiếp nhận sự khiêu chiến này hay không?”
Suy nghĩ một chút, Niệm Khanh bé nhỏ nhìn về phía Nam Khuê: “Mẹ, nếu con đau, mẹ sẽ thổi cho con sao?”
“Đương nhiên, mẹ sẽ luôn ở bên Niệm Khanh, đợi đến khi con không còn đau nữa.”
Trên mặt cười, ngoài miệng đáp như vậy, nhưng trái tim Nam Khuê đã đau như muốn chết lặng.
Khi còn nhỏ, Niệm Khanh nếu như bị ngã, nếu tương đối nhẹ, cậu bé đều sẽ cổ vũ chính mình phải dũng cảm đứng lên.
Nhưng nếu quá đau, cô sẽ thổi vào vết thương của cậu bé.
Cậu bé nhanh chóng mỉm cười và quên đi tất cả những đau đớn.
Sau đó, cậu bé sẽ nói, nếu bị làm cho rất đau, sẽ chủ động cho cô xem nơi bị thương, miệng mềm mại kêu lên.
“Mẹ, con đau quá, con bị thương rồi, mẹ mau giúp con thổi, thổi thổi Niệm Khanh sẽ không đau nữa.”
Cô liền nhẹ nhàng thổi một cái, Niệm Khanh cũng sẽ lập tức không sợ đau nữa.
Thế nhưng, sau khi phẫu thuật nỗi đau đớn của vết mổ, làm sao có thể so sánh với sự đau đớn khi ngã một cái, vấp một chút chứ?
Thuốc gây mê vừa hết hiệu lực, đau đớn từ miệng vết mổ đến ngay cả một người lớn cũng khó có thể chịu đựng được, huống chi là một đứa bé.
Nghĩ đến đây, trái tim Nam Khuê đau như bị dao đâm.
Thấm vào mạch máu.
Nhưng vì sau này cậu bé có thể khỏe mạnh, làm mẹ, cô phải gánh vác tất cả áp lực, vì con mình mà đánh cược một lần này.
Nếu là thắng, chính là cả đời không cần lo nghĩ.
Nếu thua, cô sẽ đi cùng con trai mình.
Cô tất nhiên sẽ không để Niệm Khanh của cô một mình lẻ loi, cô đơn như vậy, vắng vẻ như vậy.
“Được, vậy cha mẹ nhất định phải nói lời giữ lời nha.” Niệm Khanh bé nhỏ nhìn Lục Kiến Thành và Nam Khuê, cười đến vẻ mặt sáng lạn ngây thơ hồn nhiên.
Sau đó, lại nhìn về phía Tư Mục: “Anh, anh từng nói, chờ em khỏe lên, anh cũng phải dẫn em chạy khắp nơi chơi đùa đấy.”
“Đương nhiên rồi, anh vĩnh viễn sẽ bảo vệ em.”
Niệm Khanh bé nhỏ lập tức ngọt ngào cười: “Vậy con nhất định sẽ nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn đi phẫu thuật.”
“Được, Niệm Khanh của mẹ thật ngoan.”
Cố nén nước mắt, Nam Khuê dùng sức gật đầu.
Sau đó, cô che miệng, nhanh chóng xoay người, chạy vào toilet.
Vừa vào toilet, nước mắt Nam Khuê không thể kìm lại được nữa, điên cuồng chảy xuống.
Niệm khanh của cô, quá hiểu chuyện.
Cho nên, mới càng khiến cô đau lòng.
Nghĩ đến lát nữa còn phải trở về gặp Niệm Khanh, Nam Khuê cũng không dám rơi quá nhiều nước mắt.
Càng không dám để cho mắt mình bị đỏ, hoặc là sưng lên.
Cho nên, cô chỉ có thể vừa khóc, vừa dùng nước trong vòi nước điên cuồng tạt vào mặt mình, điên cuồng rửa mặt.
Cuối cùng, sắp xếp ổn thỏa tất cả những cảm xúc của mình trước khi đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài, liền nhận được thông báo của y tá, công tác chuẩn bị đã hoàn tất, đứa nhỏ có thể vào phòng phẫu thuật.
“Được, một lát nữa tôi sẽ dẫn thằng bé qua.”
Sau đó, một nhóm bốn người đi lên lầu đến phòng phẫu thuật.
Rất nhanh, Niệm Khanh đã thay quần áo phẫu thuật xong, được y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.
Nam Khuê rốt cuộc không nhịn được nữa, bỗng nhiên xông lên, lớn tiếng hô: “Niệm Khanh, con của mẹ, con nhất định phải nhớ kỹ, mẹ ở bên ngoài chờ con.”
“Mẹ sẽ luôn chờ con, ở bên con, hiểu không?”
Có thể là quá kích động, bản thân Nam Khuê cũng không phát hiện mình rơi lệ.
Ngược lại Niệm Khanh bé nhỏ, nghi hoặc nhìn cô: “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”
Nam Khuê lúc này mới hậu tri hậu giác, lập tức đưa tay, cô lau nước mắt nơi khóe mắt, sau đó cười che giấu: “A, không có, có thể là lúc vừa mới chạy tới cát bay vào trong mắt, gần đây mắt mẹ không tốt lắm, gặp gió liền dễ dàng chảy nước mắt.”
“Mẹ, vậy mẹ mau lau đi, nếu mẹ khóc, Niệm Khanh cũng sẽ đau lòng nha!”
“Được, mẹ không khóc.”
Nam Khuê lập tức cười, lau nước mắt trên mặt.
Trong lòng đang nhỏ máu, trên mặt lại muốn cười.
“Niệm Khanh thích nhất là nhìn mẹ cười, mẹ cười lên là đẹp nhất, mẹ cười một cái cho con xem được không?” Niệm Khanh bé nhỏ hỏi.
“Được.”
Nhẹ nhàng đáp lại, Nam Khuê nắm chặt tay, cơ hồ là dùng hết tế bào toàn thân cười ra một nụ cười vô cùng thoải mái, vô cùng xán lạn.
“Mẹ, vậy mẹ tự chăm sóc bản thân thật tốt, con đi vào nha, mẹ đã từng nói, nhất định sẽ chờ con đi ra.”
“Ừm, mẹ nhất định nói lời giữ lời, cam đoan sau khi Niệm Khanh mở mắt ra người con nhìn thấy đầu tiên chính là mẹ, được không?”
“Được.” Niệm Khanh bé nhỏ gật đầu, đột nhiên, cậu bé lại nhìn về phía Lục Kiến Thành, lấy hết dũng khí, có chút thẹn thùng mở miệng: “Con còn muốn cha mẹ hôn, được không?”
Nếu không, bé sợ mình sẽ không bao giờ được tận hưởng nụ hôn của cha mẹ nữa.