Nam Khuê nắm chặt lòng bàn tay, lời nói đằng sau, dường như đã không cần nói ra nữa.
“Hôm nay Thanh Liên kiểm tra, tình hình kiểm tra không được tốt lắm, tâm trạng bây giờ của cô ấy…”
Nam Khuê lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Được, vậy anh mau đi đi!”
Về phần những lý do đó, cô không muốn nghe một câu nào.
Nếu đã lựa chọn, cần gì phải giải thích.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê với tư cách là một thành viên bình thường của nhà họ Lục đang giúp đỡ tiếp đón bạn bè và người thân.
Có thể là do mang thai, Nam Khuê vừa đứng một lúc đã cảm thấy mệt rồi.
Nhất là đôi chân, có chút đau khi đứng.
Hôm nay cô mang một đôi giày mới, không ngờ có hơi cọ xát vào chân.
Nam Khuê tạm thời dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, muốn dán băng cá nhân vào vết thương ở gót chân để giảm bớt đau đớn và xoa bóp bàn chân của mình.
Kết quả vừa ngồi xuống, chợt nghe bên tai truyền đến một tràn châm biếm sắc nhọn.
“Ai nha, chán quá, còn tưởng rằng hôm nay tới có thể gặp được vợ anh Lục? Không ngờ vẫn không xuất hiện. Cô nói xem, có phải cô ta rất xấu xí, hoặc là rất mập, cho nên mới không dám gặp chúng ta.”
Nam Khuê có chút ấn tượng với cô gái đang nói chuyện, hình như là em họ xa của Lục Kiến Thành, nhưng cô không nhớ tên cô ta.
“Chắc sẽ không đâu, làm sao ông nội Lục có thể để một người phụ nữ kém cỏi như thế gả cho anh Lục được, tôi cảm thấy cô ta không xuất hiện là bởi vì không có mặt mũi đi ra ngoài, nghe nói điều kiện trong nhà cô ta rất kém, mẹ là một y tá nhỏ, còn cha là một con ma cờ bạc, nếu không phải bởi vì mẹ cô ta đã cứu mạng ông nội, chỉ dựa vào xuất thân của cô ta, cho dù cả đời cũng không thể trèo lên nhà họ Lục chúng ta được.”
“Con nhà nghèo đúng là khó coi, vẻ ngoài kém cỏi thì thôi đi, còn không lên được mặt bàn, đoán chừng chính là vì nguyên nhân này anh Lục mới không để cô ta xuất hiện, sợ làm cho người ta chê cười.”
Hai cô gái nhỏ đứng sang một bên bàn luận về “cô” không coi ai ra gì, cười nhạo “cô”.
Nam Khuê siết chặt nắm đấm, bọn họ có thể chê cười cô, nhưng không thể cười nhạo gia đình cô, đặc biệt là không thể cười nhạo mẹ cô.
Cô sẽ chưa bao giờ tìm kiếm phiền phức, nhưng chuyện đã tìm tới cửa, cô cũng sẽ không sợ.
Nam Khuê mang giày xong, sửa sang lại quần áo rồi đi qua: “Nhìn hai cô gái các cô xinh đẹp như vậy, mà ở sau lưng nói chuyện của người khác cũng không hay lắm!”
Hai cô gái nhỏ cùng xoay lại nhìn cô một cái.
Sau đó cười khinh miệt, hừ lạnh nói: “Cô là ai, quản thật rộng.”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi chỉ không thể chịu được khi nhìn thấy hành vi nói này nói nọ của các cô.”
Hai cô gái nhỏ lại cười khẩy, nhìn cô vênh váo hống hách: “Cô đang nói cái gì đấy? Tôi nói cho cô biết, hôm nay nơi này là nhà họ Lục, là địa bàn của tôi, tôi muốn nói cái gì thì nói cái đó, nào đến phiên cô khoa tay múa chân ở đây.”
“Đương nhiên cô có thể nói, đây là quyền tự do ngôn luận của cô, nhưng cô không thể nói linh tinh được.”
“Cái gì?” Cô ta khoanh hai tay, nhìn chằm chằm vào cô một cách không thể tin được: “Cô dám chống đối tôi, tôi thấy cô chán sống rồi.”
Vừa dứt lời, một cô gái phía sau đột nhiên đưa tay đẩy mạnh Nam Khuê.
Nam Khuê bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không ngờ bọn họ lại dám gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy trong ngày mừng thọ của ông nội.
Cô không biết bơi.
Và nước trong hồ bơi rất lạnh.
Vừa mới rơi xuống, cô đã cảm thấy lạnh đến không chịu nổi.
Cô há miệng, vừa định kêu cứu đã lập tức bị sặc nước.
Đạp nước vài cái, Nam Khuê bắt đầu nhanh chóng chìm xuống.
Cô gái phỏng chừng cũng ý thức được bản thân đã quá xúc động, hơn nữa nhìn thấy Nam Khuê không biết bơi, cũng không muốn gây ra án mạng, lập tức kêu cứu: “Cứu mạng, có người rơi xuống nước, mau cứu mạng.”
“Cứu mạng!”
Hai cô gái hét lên.
Ngay sau đó các vệ sĩ của nhà họ Lục đã nhảy xuống nước, lúc Nam Khuê đang hấp hối, đã được bọn họ vớt lên.
Vân Thư nghe được tiếng kêu “cứu mạng” lập tức chạy tới, dặn dò vệ sĩ sắp xếp người cho hợp lý.
Bởi vì hôm nay toàn bộ việc trong tiệc mừng thọ đều là một mình bà xử lý, trước sau, trong ngoài, tất cả đều dựa vào một mình bà.
Về phần Lục Minh Bác, đã sớm bị yêu tinh bên ngoài câu đến hồn phách cũng không còn, ngay cả mừng thọ của cha mình cũng mặc kệ, còn nói ra ngoài nửa tiếng, kết quả một tiếng rồi cũng không thấy về.
Đúng rồi, Nam Khuê.
Vân Thư nhìn quanh đại sảnh một vòng mới phát hiện sao lại không nhìn thấy Nam Khuê.
Trong lòng bà hoảng hốt, tìm ông Chu: “Ông Chu à, mau nhìn xem, Nam Khuê đâu? Sao nảy giờ tôi không nhìn thấy con bé.”
Vừa dứt lời, bà đã ý thức được có gì đó không đúng.
Người vừa rơi xuống nước kia sẽ không là?
“Mau mau ông Chu, người vừa mới rơi xuống nước thì sao? Sắp xếp ở đâu?”
“Ở trên lầu.”
Vân Thư lập tức đi giày cao gót điên cuồng chạy lên trên, ông Chu ở phía sau đi theo: “Phu nhân, bà đang mang giày cao gót, đi chậm một chút.”
Khi đến phòng, bà nhanh chóng xông vào.
Khi nhìn thấy người nằm trên giường thật sự là Nam Khuê, Vân Thư lập tức hoảng hốt, bà ngồi xuống bên cạnh, vừa nắm lấy tay Nam Khuê vừa gọi cô: “Nam Khuê, tỉnh lại, mau tỉnh lại!”
Nghe thấy tiếng gọi, Nam Khuê lúc này mới chậm rãi mở mắt ra: “Mẹ, ở dưới còn nhiều khách như thế, sao lại mẹ lên đây.”
“Con bé ngốc này, chuyện rơi xuống nước lớn như vậy sao con không nói cho mẹ biết? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước, con nói cho mẹ biết, có phải có ai cố ý đẩy con hay không, mẹ phải điều tra rõ ràng việc này.”
Nam Khuê cười cười: “Mẹ, con biết hôm nay tất cả khách khứa đều do mẹ chăm sóc, mẹ bận rộn như vậy, làm sao con có thể vì chuyện của mình con mà quấy rầy mẹ được chứ? Hơn nữa hôm nay là mừng thọ của ông nội, một ngày vui như thế, con không thể bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông nội. ”
Nam Khuê nói đều là lời thật lòng, cô quả thật bị thiệt thòi.
Nhưng cô không thể vì tìm lại công bằng cho mình mà phá hỏng tiệc mừng thọ của ông nội.
Trong lòng cô biết rõ, một khi chuyện này được điều tra kỹ lưỡng, ông nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô, mà cô gái kia lại là người của nhà họ Lục, mọi chuyện chỉ càng ngày càng phức tạp, mừng thọ của ông nội nhất định sẽ trở nên không vui.
Vì ông nội, cô tự nguyện nuốt xuống cái khổ này.
“Lục Kiến Thành đâu? Vợ mình xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả cái bóng cũng không thấy.” Vân Thư hỏi.
Đám người giúp việc ai nấy đều đứng ở bên cạnh, thở không dám thở ra.
Cuối cùng vẫn là Nam Khuê mở miệng: “Mẹ, chỗ Phương Thanh Liên hình như xảy ra chuyện gì đó, Kiến Thành anh ấy chạy qua đó.”
“Cái gì?” Vân Thư tức giận gần như muốn mất đi lý trí: “Hai cha con giống nhau như đúc, đều bị câu hồn, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho nó, kêu nó về.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Lục Kiến Thành: “Alo, mẹ.”
“Mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu, về ngay cho tôi.”
“Mẹ, xin lỗi, Thanh Liên bên đó…”
Lục Kiến Thành còn chưa dứt lời đã bị Vân Thư ngắt lời: “Nam Khuê rơi xuống nước, bây giờ bệnh rất nặng, anh về hay đi gặp tiểu tam kia?”
Nam Khuê bỗng nhiên nín thở, chăm chú lắng nghe đáp án bên kia điện thoại.
Kiến Thành, anh sẽ quay về chứ?
Sẽ vì cô mà từ bỏ đến thăm Phương Thanh Liên sao?
Nam Khuê cắn môi, phát hiện mình rất để ý, để ý muốn chết.
Cô không muốn nhiều.
Một lần, cho dù chỉ một lần này, một lần duy nhất, cô đã thỏa mãn rồi.
Chẳng mấy chốc, bên kia truyền đến câu trả lời của Lục Kiến Thành.