“Được.”
Gần như chưa kịp nghĩ, Nam Khuê đã lập tức đồng ý.
Anh đã giúp cô một ân huệ lớn như vậy, cho dù anh muốn đi đâu thì cô cũng sẽ đi cùng anh.
“Không hỏi anh là đi đâu sao?” Anh cố ý hỏi.
“Tôi tin tưởng anh.” Nam Khuê nói.
Nghe thấy vậy, tâm trạng của Lục Kiến Thành cuối cùng cũng khá lên: “Sau khi tan làm em cứ chờ ở bệnh viện, anh sẽ bảo Lâm Tiêu đến đón em.”
“Ừm, nhưng có lẽ hôm nay tôi phải tăng ca nên sẽ muộn một chút.”
Buổi tối tan làm, Nam Khuê vừa bước từ phòng làm việc ra thì Lâm Tiêu đã đi qua: “Cô Nam Khuê, xe đỗ ở bên ngoài, tổng giám đốc Lục đã chờ cô một lúc lâu rồi.”
“Được.”
Cô gật đầu, rồi đi theo Lâm Tiêu đến chỗ xe.
“Lâm Tiêu, Kiến Thành có nói với cậu lát nữa sẽ đi đâu không?” Trên đường đi, Nam Khuê hỏi.
“Tổng giám đốc Lục có đưa cho tôi một địa chỉ, nhưng cụ thể làm gì thì tôi cũng không rõ lắm.”
Ngồi lên xe, Nam Khuê vừa nhìn thấy Lục Kiến Thành thì hơi sửng người, anh đang ngồi ở hàng ghế sau, nhắm hai mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi.
Sắc mặt trông khá mệt mỏi.
“Có phải anh thấy không thoải mái không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành vẫn nhắm mắt không trả lời, giống như đang ngủ say.
Lâm Tiêu lập tức giải thích: “Cô Nam Khuê, mấy ngày nay tổng giám đốc Lục vẫn luôn ở công ty để tăng ca, hầu như đều làm việc đến hai, ba giờ sáng, cực kỳ vất vả, tôi đoán là anh ấy quá mệt nên đã ngủ mất.”
“Công việc bận vậy sao?” Nam Khuê nhíu mày hỏi.
Quả thực là còn bận hơn cả cô.
Hơn nữa trên người anh còn bị thương, đến cả nghỉ ngơi cũng không đảm bảo thì làm sao có thể hồi phục được?
“Mấy ngày trước tổng giám đốc Lục nằm viện nên trì hoãn một số công việc, sau khi trở về, anh ấy liền điên cuồng tăng, muốn làm hết việc.” Lâm Tiêu giải thích nói.
“Nhưng cũng không thể làm việc đến mức như vậy được? Anh ấy còn muốn giữ mạng không?”
Nam Khuê vừa đau lòng vừa tức giận nói.
“Cậu cũng không khuyên anh ấy sao?”
Lâm Tiêu cảm thấy mình thật vô tội, sao cậu ấy có thể không khuyên chứ.
Mấy ngày nay cậu ấy nóng lòng đến mức hận không thể biến thành tên lải nhải, hầu như ngày nào cũng nói về chuyện đó, nhưng tổng giám đốc Lục lại không thèm nghe cậu ấy nói, cậu quả thực cũng bó tay.
“Cô Nam Khuê, cô vu oan cho tôi rồi, ngày nào tôi cũng nói, nhưng cô cũng biết tính cách của tổng giám đốc Lục rồi đấy, tôi có khuyên cũng vô dụng thôi.”
“Người duy nhất có thể thuyết phục anh ấy cũng không ở bên cạnh, cho nên tổng giám đốc Lục…”
Lâm Tiêu không nói vế sau nhưng Nam Khuê cũng đã hiểu.
Đèn neon nhấp nháy ngoài cửa sổ, đường phố nhộn nhịp.
Nam Khuê chống tay nhìn cảnh vật bên ngoài.
Cuối cùng, ánh mắt cô vẫn dừng trên người Lục Kiến Thành.
Anh thật sự trông rất mệt mỏi, cả khuôn mặt đều ủ rũ, không chỉ vậy, làn da cũng xỉn đi không ít.
Rõ ràng nhất là ở cằm anh đã có vài cọng râu ngăn ngắn lởm chởm.
Anh là người rất chú trọng đến hình tượng và vệ sinh cá nhân, nếu là ngày thường, anh nhất định sẽ cạo râu sạch sẽ, không để lại một sợi nào.
Mà bây giờ, trông anh thực sự rất tệ.
Càng nhìn, lòng Nam Khuê càng rối bời.
Nói không lo lắng là nói dối.
Những lời nói dối như vậy chỉ có thể nói trên đầu môi, căn bản không thể lừa được trái tim cô.
Thu lại ánh mắt, Nam Khuê nhìn về phía Lâm Tiêu, dặn dò nói: “Nếu sau này anh ấy vẫn như vậy thì phiền cậu nói cho tôi biết.”
“Vâng, cô Nam Khuê.” Lâm Tiêu như trút được gánh nặng, nói.
Đây là kết quả mà anh ấy mong chờ nhất, cũng là kết quả mà tổng giám đốc Lục muốn nghe nhất.
Đi thêm mười phút nữa, xe dừng ở lối vào của một con hẻm nhỏ.
“Đến rồi sao?” Nam Khuê hỏi.
Lâm Tiêu gật đầu: “Vâng, đây là địa chỉ mà tổng giám đốc Lục đưa cho tôi.”
“Được, vậy chúng ta đợi thêm một lát, đợi anh ấy tỉnh ngủ thì vào.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lại qua hơn mười phút, Lục Kiến Thành mới mở he hé mắt, sau đó từ từ tỉnh dậy.
Khi nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo và quen thuộc của Nam Khuê trước mặt, vẻ nghiêm túc trên gương mặt anh gần như biến mất hết.
“Anh tỉnh rồi à?” Nam Khuê lập tức phát hiện ra, đồng thời ôn nhu hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào rồi? Vừa mới tựa lưng một lúc, có đau đầu không?”
Lục Kiến Thành chuyển động cổ, sau đó nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng bên ngoài: “Đến nơi rồi sao?”
“Ừm.”
Anh mở cửa bước xuống xe trước.
Nam Khuê cũng đi theo anh xuống xe.
“Dám đi không?” Lục Kiến Thành vừa hỏi vừa nhìn những khúc quanh co khúc khuỷu trước mặt, như một con hẻm dài vô tận, quay đầu lại nhìn Nam Khuê hỏi.
“Dám.” Cô trả lời rất chắc chắn.
Nhưng mà sau khi đi theo Lục Kiến Thành vào con hẻm nhỏ, Nam Khuê mới phát hiện ra bên trong có một động tiên khác.
Càng đi xa, con hẻm ngày càng rộng, khung cảnh bên trong càng làm người ta kinh ngạc, giống như một khu vườn xinh đẹp ngoài trời.
Tất cả các loài hoa đang nở rộ, hương thơm quyện vào làn gió.
“Thật đẹp!” Nam Khuê không nhịn được cảm thán.
“Nhìn sang bên phải đi.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê ngay lập tức nhìn theo ánh mắt của anh, bên phải là một biệt thự kiểu vườn hoa biệt lập.
Cổng đầy hoa tươi, hoa kết thành từng chùm, phong cách trang hoàng tinh xảo càng làm người trước mắt sáng ngời hai mắt.
“Đi thôi.”
Lục Kiến Thành nói, lập tức bước về phía trước.
Nam Khuê ngay lập tức đi theo.
Người phục vụ dẫn họ vào một căn phòng riêng được trang trí bằng đồ cổ và mang một nét quyến rũ cổ điển mạnh mẽ.
Không chỉ trang trí, mà ngay cả cây cối trong phòng, tất cả những đồ vật có thể nhìn thấy đều mang đậm khí chất cổ xưa.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp bước vào và đưa thực đơn cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhìn sang Nam Khuê: “Để cô ấy gọi.”
“Vâng.”
Người đẹp đáp lời và đưa ngay thực đơn cho Nam Khuê.
Thực đơn được làm rất đẹp mắt, Nam Khuê gọi một số món mà anh thích ăn.
Thành thật mà nói, cho đến thời điểm này, cả người cô đều mông lung.
Anh đã giúp cô một ân huệ lớn như vậy, cô đương nhiên phải cảm ơn anh.
Nhưng mà anh chỉ đưa cô đến nơi này, từ đầu đến cuối cũng không nói gì.
Nam Khuê thậm chí còn không biết anh muốn làm gì?
Trong lòng sao có thể không thấp thỏm chứ?
Lục Kiến Thành đứng bên cửa sổ, thân ngọc đứng thẳng, nhướng mày nhẹ nhìn khu vườn nhỏ phía dưới, khiến người ta hoàn toàn không biết được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nghĩ đến những gì Lâm Tiêu nói trong xe, tim Nam Khuê chợt đau nhói.
Cô nhẹ nhàng bước tới: “Vết thương của anh hồi phục thế nào rồi?”
Lục Kiến Thành vẫn quay lưng về phía cô nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối không nói một lời.
“Còn đau không?” Cô lại hỏi.
Chỉ là lần này, vẫn không có phản hồi.
Ngay lúc Nam Khuê tưởng rằng anh sẽ không đáp lại, thì đột nhiên Lục Kiến Thành nhanh chóng xoay người, đôi tay nhanh chóng bắt lấy hai tay cô, nhanh chóng đem thân mình cô đè lên cửa sổ.
Tốc độ quá nhanh, quá gấp, khi Nam Khuê kịp phản ứng lại, thì nửa người của cô đã lộ ra ngoài cửa sổ.
Lục Kiến Thành nhìn cô, hai mắt đỏ hoe, giọng nói càng thêm khàn khàn.
“Nam Khuê, em đang nghiêm túc hỏi anh? Hay chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi?”
“Em thật sự quan tâm đến anh sao? Quan tâm anh có đau hay không? Hay là thấy đã nhận lấy tình cảm của anh, nên mới bất đắc dĩ hỏi cho qua?”