Ánh mắt hiền hòa nhưng vẫn khiến người khác không thể coi thường của Lâm Duy Đống nhìn về phía quản gia.
“Đưa cô chủ xuống dưới.”
Biết ở lại là không thể, Lâm Tư Vũ đành phải ngoan ngoãn rời đi.
Mặc dù bình thường ông nội vô cùng cưng chiều cô ta, nhưng liên quan đến chuyện buôn bán vẫn rất nghiêm túc.
Sau khi Lâm Tư Vũ rời đi, Lâm Duy Đống chỉ cái ghế trước mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Ngồi đi!”
“Cảm ơn ông Lâm!”
Lục Kiến Thành cúi đầu rồi cung kính ngồi xuống.
Lúc này Lâm Duy Đống châm một điếu thuốc, hít một hơi, ông ta nhả khói, cách làn khói mỏng nhìn Lục Kiến Thành.
“Lá gan không nhỏ, ở ngay trước mặt tôi lợi dụng cháu gái tôi, tôi không thấy cậu có ý muốn nhờ vả gì cả.”
Lục Kiến Thành bình thản trả lời: “Hôm nay cháu đến là muốn nói chuyện hợp tác với ông Lâm, nếu là hợp tác thì chính là xây dựng trên cơ sở đôi bên bình đẳng, tất nhiên không phải nhờ vả.”
Lâm Duy Đống cười.
Chỉ là nụ cười kia có ý khác.
“Trẻ tuổi, quyết đoán, đúng là không chỉ mạnh hơn cha cậu một điểm, có mấy phần giống dáng vẻ oai phong của ông nội cậu lúc trẻ, khó trách ông ta lại giao nhà họ Lục cho cậu.”
“Ông Lâm quá khen, cháu do một tay ông nội nuôi nấng, tất nhiên có được chút ưu điểm của ông ta.”
Nhưng dột nhiên Lâm Duy Đống lại dập điếu thuốc xuống gạt tàn.
Lúc tia lửa cuối cùng tắt đi, ánh mắt của ông ta cũng chìm xuống: “Nhưng cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi.”
“Bình đẳng? Dựa vào tình hình nhà họ Lục bây giờ, cậu lấy cái gì để nói hai từ bình đẳng với tôi? Xứng sao?”
Nói xong Lâm Duy Đống cười lạnh một tiếng.
Lục Kiến Thành cũng không giận.
Anh bình tĩnh cười, tự mình rót cho Lâm Duy Đống một chén trà: “Bây giờ đúng là tình hình nhà họ Lục rất tệ, nhưng một khi được đầu tư thì tình huống sẽ khác, nửa năm, cháu sẽ báo đáp ông gấp mười lần những gì ông bỏ ra.”
“Lợi nhuận như vậy, cháu tin không ai là không động lòng.”
Lục Kiến Thành nói không sai, đối với thương nhân, quan trọng nhất là tiền và lợi ích.
Khoản tiền lớn như vậy, đúng là khiến ông ta rất động lòng.
Nếu là lúc trước, chắc chắn ông ta sẽ giúp.
Nhưng bây giờ không giống trước, ông ta có thứ quan trọng hơn.
“Gấp mười thì sao?” Lâm Duy Đống khinh thường nhìn anh: “Buồn cười, nhà họ Lâm thiếu chút tiền đó sao?”
“Dựa vào tài sản bây giờ của nhà họ Lâm, có tiêu mười đời cũng không hết.”
Lục Kiến Thành nâng môi, từ từ nói: “Đã sớm nghe nói ông Lâm rất thích văn học cổ đại Trung Quốc, có câu nói chắc chắn ngài sẽ có ấn tượng rất sâu, đó là miệng ăn núi lở.”
“Đúng là sự giàu có của nhà họ Lâm rất lớn, nhưng nếu không kinh doanh cho tốt, đừng nói là mười đời, có khả năng hai đời cũng đã lụi bại.”
Không thể không nói, câu này đã đâm trúng tim Lâm Duy Đống.
“Cho nên? Tôi thừa nhận, lí do của cậu có chút khiến tôi lung lay, nhưng như vậy vẫn chưa đủ để thuyết phục tôi.”
Lục Kiến Thành cười nhạt, anh cũng không trông cậy vào chỉ một lần đã được ông cụ đồng ý.
Nhưng hai người đã có thể nói tiếp thì chính là cơ hội.
Là một người thương nhân, không thể không nói, đối với Lục Kiến Thành gặp nguy cũng không sợ, thong dong bình tĩnh, ông ta vô cùng thưởng thức.
Chính vì thưởng thức nên lúc Tư Vũ muốn gả cho anh, ông ta vô cùng vui mừng.
Vốn cho rằng đây là một cuộc hôn nhân đẹp cả đôi bên, dệt hoa trên gấm.
Nhưng không ngờ lại thành cháu gái của ông ta đơn phương.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy đến: “Lão gia, cô chủ đứng trên cửa sổ nói muốn nhảy lầu, ngài mau đến xem một chút đi!”
“Vớ vẩn!”
Nói xong mấy chữ, Lâm Duy Đống lập tức đi đến.
Mặc dù thái độ nghiêm túc, nhưng từ bước chân vội vàng của ông ta cũng đủ để thấy ông ta đang vô cùng vội vàng và hốt hoảng.
Đương nhiên, Lâm Tư Vũ là cháu gái duy nhất của ông ta, cũng chính là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lâm.
Mấy năm trước, con trai và con dâu của Lâm Duy Đống, cũng chính là cha mẹ của Lâm Tư Vũ, xảy ra tai nạn xe cộ, hai người tử vong ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, Lâm Tư Vũ thành cô nhi.
Cũng vì lí do này mà Lâm Duy Đống vô cùng chiều chuộng cô ta.
Cho nên cũng tạo thành tính cách không quan tâm, ngang ngược, kiêu căng cho cô ta.
Chiêu này của cô ta chắc là muốn ép buộc ông cụ Lâm.
Chắc chắn sẽ không nhảy lầu, nhưng cho dù vậy, ông cụ Lâm vẫn cam tâm tình nguyện bị lừa.
Lục Kiến Thành đi theo.
Vừa đến phòng đã thấy cô ta đâu có dấu hiệu tự sát nào?
Người ta đang ngồi vắt chéo chân cạnh cửa sổ ăn nho mà?
Thấy Lâm Duy Đống, cô ta lập tức đưa tay ngăn cản: “Ông nội, đừng, ông đừng đến đây, cháu muốn hỏi ông một câu.”
“Ông có giúp cháu gả cho Kiến Thành không? Nếu như giúp thì ông có thể đi tiếp, nếu như không giúp thì mời ông lập tức rời đi, cháu sống hay chết cũng không liên quan đến ông.”
Ông cụ Lâm giận đến mức vừa dậm chân vừa gật đầu: “Giúp giúp giúp, sao ông nội có thể không giúp được chứ?”
Thấy vậy, Lục Kiến Thành ra khỏi phòng, đứng bên ngoài chờ.
Khoảng mười phút sau, Lâm Duy Đống đi ra.
Ông ta nghiêm túc nhìn Lục Kiến Thành: “Truyền thông thông báo chỉ là chút dạy dỗ nhỏ, nếu như cậu làm theo lời Tư Vũ muốn, cưới con bé, tôi lập tức đầu tư, nguy cơ của nhà họ Lục cũng sẽ lập tức biến mất.”
“Nhưng nếu như cậu không thích rượu mời mà lại muốn uống rượu phạt thì cứ chờ đi, những gì sắp tới không phải là thứ mà cậu có thể chịu được.”
Lục Kiến Thành cười khổ, kết quả trong dự đoán.
“Được, nếu như kết quả đàm phán là vậy, Kiến Thành sẽ chấp nhận.”
“Nhưng cháu nhất định phải nói cho ngài biết, cháu có người mình thích, có vị hôn thê, cho nên tuyệt đối không có chuyện cưới cháu gái ngài.”
Lâm Duy Đống nghe vậy, tất nhiên không vui: “Vị hôn thê gì chứ, Tư Vũ thích cậu, cậu hủy hôn là được rồi. Tư Vũ của tôi muốn học thức có học thức, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn gia thế có gia thế, con bé ưu tú hơn vị hôn thê của cậu biết bao nhiêu, cậu không biết sao?”
“Cháu thừa nhận Tư Vũ rất tốt, cũng rất ưu tú, nhưng trong lòng cháu, không có bất kì người phụ nữ nào có thể so sánh với cô ta, cô ta là người ưu tú nhất trong lòng cháu, cũng là người cháu yêu quý nhất.”
“Đời này kiếp này, ngoài cô ta, cháu sẽ không lấy bất kì ai khác.”
Lục Kiến Thành biết rõ lời này sẽ chọc giận ông cụ trước mắt.
Nhưng anh vẫn nói.
Quả nhiên Lâm Duy Đống tức giận đến mức dựng cả râu: “Được, lúc đầu tôi đồng ý đầu tư cho cậu cũng là Tư Vũ nói hai người muốn kết hôn, bây giờ cậu đã không thể trở thành chồng của cháu gái của tôi thì cũng không cần nói nữa.”
“Lục Kiến Thành, tôi ngược lại muốn xem cậu có thể chèo chống nhà họ Lục bấp bênh đến lúc nào? Cậu có thể lấy cái gì để cứu vớt.”
“Tôi chờ lúc cậu phải quỳ xuống cầu xin tôi.”
Nói xong những lời này, Lâm Duy Đống tức giận xoay người rời đi.
Lục Kiến Thành nhìn bóng lưng ông ta, im lặng không nói một lời.
Đầu gối đàn ông là vàng.
Cho dù nhà họ Lục có phá sản thì anh cũng sẽ không quỳ gối.
Lúc này Lâm Tư Vũ từ trong phòng đi ra: “Nếu như bây giờ anh đồng ý, em có thể nói ông nội thu hồi những lời ban nãy, cũng có thể nói ông lập tức đầu tư.”
“Không cần, tôi cũng có một câu, hôn nhân ép buộc sẽ không hạnh phúc, chúc cô Lâm sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”
“Anh…”
“Lục Kiến Thành, anh muốn chọc giận chết em sao? Em cho nói cho anh biết, anh đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Lâm Tư Vũ tức giận cầm chén trà trên bàn ném về phía anh.
Chén trà lao về phía trán Lục Kiến Thành.
Trán anh lập tức chảy máu.