“Xem rồi.”
Giọng của anh vô cùng thấp.
“Vậy anh… có phải rất tức giận không?” Nam Khuê thử thăm dò.
“Đúng, rất tức giận.”
Đối với Nam Khuê, Lục Kiến Thành đã kiềm chế rất nhiều, anh cố gắng khống chế lửa giận của mình.
“Nếu như anh tìm được người kia, anh sẽ làm gì?” Nam Khuê lại hỏi.
“Khởi tố tội danh làm tổn hại danh dự của anh, còn lại giao cho đoàn luật sư, ngồi tù là chuyện không thể tránh khỏi.”
Nghe đến đây, trái tim Nam Khuê chìm xuống.
Mặc dù cô đã sớm đoán được Lục Kiến Thành sẽ không bỏ qua, nhưng làm đến tình trạng “ngồi tù” là chuyện ngoài dự đoán của cô.
Lúc mẹ rời đi đã từng dặn cô, nếu như Đỗ Quốc Khôn thật sự làm ra chuyện gì sai, chỉ cần không quá nghiêm trọng, nể tình cha con, cô nhất định phải cứu ông ta, không được buông tay mặc kệ.
Đây là di ngôn của mẹ, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối chứ?
Huống hồ dù thế nào ông ta cũng là cha cô, là máu mủ tình thâm của cô.
Cô có thể làm được chuyện không cho ông ta tiên, cũng có thể không đi gặp ông ta, thậm chí cũng có thể xem như không có người cha này.
Nhưng nếu như ông ta thật sự đứng trước án tù, sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Hơn nữa…
Nam Khuê đưa tay sờ bụng mình, nơi này đã có một sinh mệnh nhỏ nhắn.
Nếu như ông ngoại thật sự đi tù, có tiền án cũng ảnh hưởng đến em bé mới sinh ra.
Là một người mẹ, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Nam Khuê hít một hơi thật sâu, cô nói vào điện thoại: “Thật xin lỗi Kiến Thành, chuyện này do cha tôi làm.”
“Em nói cái gì?”
Nếu như không phải do chính mình nghe Nam Khuê nói, Lục Kiến Thành còn cho rằng mình đã nghe nhầm.
“Anh không có nghe nhầm, chuyện này là do ông ấy làm. Hôm qua ông ấy đến tìm tôi, nói có chụp lén ảnh anh ở cùng một chỗ với Phương Thanh Liên, ông ấy cho rằng anh ngoại tình cho nên rất tức giận, trong lòng cũng chỉ muốn bênh vực người ở thế yếu là tôi.”
“Tôi đã đuổi ông ấy đi, không ngờ…”
Câu tiếp theo, dù Nam Khuê không nói thì cũng đã rõ.
“Sao lại muốn nói cho anh?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Dựa vào năng lực của anh, cho dù tôi không nói thì cũng nhanh chóng điều tra được. Hơn nữa…”
Cô lên tiếng, giọng nói đắng chát: “Tốt xấu gì ông ấy cũng là cha tôi, tôi chưa máu lạnh đến mức trơ mắt nhìn ông ấy đi tù.”
“Cho nên em gọi cuộc điện thoại này là mong anh có thể bỏ qua cho ông ta?”
“Ừm.”
Nam Khuê nói xong, tay cầm điện thoại nắm chặt hơn.
Trong lúc chờ đợi, trong lòng cô rất lo lắng, lòng bàn tay cũng đều là mồ hôi lạnh.
Anh sẽ đồng ý sao?
Dù sao đây không phải là một thỉnh cầu nhỏ.
Trong lòng Nam Khuê hiểu rõ, nếu như là những người khác, Lục Kiến Thành sẽ tuyệt đối khởi tố, hơn nữa còn không chút nương tay nào.
Vậy đối với cô thì sao?
Cô có là ngoại lệ với anh không?
Trái tim Nam Khuê lo lắng thấp thỏm, lúc tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đột nhiên giọng Lục Kiến Thành vang lên ở bên kia điện thoại.
“Được!”
Được?
Anh nói được?
Nam Khuê giật mình, cầm điện thoại ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại được, cô hỏi lại: “Anh nói thật chứ? Anh đồng ý không truy cứu sao?”
“Ừm!”
Mặc dù ngắn gọn nhưng giọng anh vô cùng kiên định và dứt khoát.
Nam Khuê vô cùng hưng phấn, có thể do quá kích động nên nước mắt cô đột nhiên chảy ra.
“Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, thật sự cảm ơn anh!” Nam Khuê vô cùng kích động, đáp án của Lục Kiến Thành hoàn toàn ngoài dự đoán của cô.
Cô vốn cho rằng phải tốn rất nhiều sức để thuyết phục anh, thậm chí cô còn chuẩn bị rất nhiều.
Không ngờ lại không cần dùng.
“Không phải anh đã đồng ý rồi sao? Sao em còn khóc?”
Qua điện thoại, Lục Kiến Thành nghe thấy tiếng khóc của cô, anh dịu dàng nói.
Nam Khuê lập tức lau khô nước mắt, cười nói: “Do tôi quá vui, cũng quá bất ngờ, không ngờ anh sẽ đồng ý.”
“Ồ! Vậy anh rất tò mò, nếu như anh không đồng ý thì sao?”
“Vậy tôi cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, làm hết sức mình, nghe theo ý trời mà thôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Quốc Khôn.
Nhận được điện thoại của cô, Đỗ Quốc Khôn vô cùng vui vẻ: “Con gái bảo bối, con có xem hotsearch hôm nay không, một chiêu này của cha thế nào? Có phải rất hay không?”
“Cha nói con nghe này, chỉ cần một chiêu này thôi, nhân dân cả nước đều biết Lục Kiến Thành là người đã kết hôn, nếu như nó thật sự ly hôn rồi ở cùng với con yêu nữ Phương Thanh Liên kia thì sẽ bị mang tiếng ngoại tình làm chuyện xấu, đến lúc đó cho dù là thưa kiện ly hôn thì quan tòa cũng nhất định đứng về phía con.”
“Nói xong chưa?” Nam Khuê lạnh lùng hỏi.
Sau đó cô nói tiếp: “Những chuyện ông làm, tôi đã nói hết cho Lục Kiến Thành rồi.”
“Cái gì?” Đỗ Quốc Khôn không thể tin vào những gì mình vừa nghe, sau khi phản ứng kịp, ông ta lập tức chửi ầm lên: “Nam Khuê, mày đúng là đồ vô ơn, mày đúng là đồ không tim không phổi, vậy mà mày lại bán đứng tao, mày còn là người không?”
Nam Khuê cười lạnh: “Nếu như tôi không phải người thì ông đã sớm bị tống vào tù rồi.”
“Tù?” Đỗ Quốc Khôn căn bản không tin: “Sao có thể chứ, tao chỉ đăng một bài, bán mấy bức ảnh đi mà thôi, mày đừng có dọa tao.”
“Tôi không dọa ông, những hành động này của ông làm ảnh hưởng đến hình tượng của Lục Kiến Thành, giá cổ phiếu của Lục thị bị giảm mạnh, ông đã phạm vào tội làm tổn hại danh dự người khác, đoàn luật sư của Lục thị cả nước đều biết, chỉ cần bọn họ ra trận, ông nhất định vào tù ngồi.”
Đỗ Quốc Khôn vẫn không tin như cũ: “Mày đừng có làm tao sợ, mày cho rẳng chỉ cần dùng mấy lời ngồi tù dọa tao là tao sẽ sợ sao?”
“Tốt nhất là đừng có sợ, nếu ông tiếp tục làm loạn thì đến lúc đó đừng trách tôi không cứu ông.” Nam Khuê tức giận.
“Đỗ Quốc Khôn, tôi cảnh cáo ông lần cuối cùng, cho dù tôi cứu được ông một lần cũng không thể cứu được ông cả một đời, ông đừng có đi khiêu chiến Lục Kiến Thành nữa, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy đấy.”
Nói xong cũng không đợi Đỗ Quốc Khôn trả lời, Nam Khuê trực tiếp cúp điện thoại.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, sức lực của cô như bị cạn sạch.
Mệt mỏi.
Vô cùng mệt mỏi.
Đến trưa, Nam Khuê ngủ một giấc.
Nhưng cô cũng không ngủ lâu như ngày thường.
Sau khi tỉnh dậy, Nam Khuê thay quần áo, nói lái xe đưa mình đến siêu thị.
Lục Kiến Thành giơ cao đánh khẽ tha cho Đỗ Quốc Khôn một lần, dù thế nào cô cũng muốn cảm ơn anh một chút, cô cũng không hiểu về những thứ khác, điều duy nhất cô có thể làm đó chính là tự mình nấu một bữa cơm cho anh.
Mặc dù cô nấu cũng không quá tốt, nhưng thành ý là quan trọng nhất.
Mua xong đồ ăn, Nam Khuê vẫn luôn bận rộn trong nhà bếp.
Dì Bội cũng đến, biến Nam Khuê muốn nấu cơm, bà ấy lập tức tưởng mình không cẩn thận ở chỗ nào đó, hoặc nấu đồ ăn không hợp khẩu vị.
Nam Khuê cười an ủi bà ấy: “Không phải, dì Bội, đồ ăn dì làm rất ngon, chỉ là hôm nay tâm trạng con tốt nên muốn tự mình nấu bữa cơm thôi.”
“Vậy sao, thiếu phu nhân dọa sợ tôi rồi đó.”
Nam Khuê để dì Bội về trước, khoảng sáu giờ tối, Lục Kiến Thành về nhà.
Vừa về đến nhà, anh đã ngửi thấy một mùi hương thơm đậm đà.
Anh tưởng rằng dì Bội ở trong bếp nấu cơm, muốn vào trong xem tối nay bà ấy nấu món gì ngon.
Kết quả vừa vào đã thấy bóng dáng yêu kiều bận rộn trong phòng bếp, Lục Kiến Thành ngẩn người.