Mục lục
Người vợ của Lục Thiếu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, vậy chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

“Có thể ôm một cái được không? Đó là lời tạm biệt cuối cùng.” Đột nhiên, Quý Dạ Bạch mở miệng.

Nam Khuê rất lý trí, không chút suy nghĩ đã từ chối: “Ôm thì không cần.”

Cười chua xót, Quý Dạ Bạch nhìn về phía cô: “Nói thật, nếu như không phải bởi vì có nhiều khúc mắc như vậy, tôi cũng rất muốn chính thức theo đuổi cô, nhưng bây giờ mặc kệ tôi làm cái gì, cô chắc cũng sẽ không tin tôi nữa.”

“Anh sẽ gặp được cô gái thích hợp với anh.”

“Được, mượn lời hay ý tốt của cô.”

Sau khi Quý Dạ Bạch rời đi, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.

Mặc kệ nói như thế nào, anh ta có thể mang theo Hạ Nhu rời đi quả thật là một tin tức vô cùng tốt.

Nhưng, nói như vậy, chỉ cần Hạ Nhu một ngày không rời đi, trái tim cô sẽ luôn thấp thỏm.

Dù sao dã tâm của Hạ Nhu quả thực quá rõ ràng, bà ta sẽ cam tâm cứ đi như vậy sao?

Nỗi lo lắng của Nam Khuê đã trở thành sự thật.

Nhưng chỉ trong một đêm, video của Hạ Nhu đã lan truyền mạnh mẽ trên mạng.

Không chỉ như thế, những tin tức về bà ta, cũng bị phơi bày hết.

Về tên tuổi, địa chỉ của bà ta và việc bà ta làm tiểu tam đều bị phơi bày.

Nhất thời, Hạ Nhu trở thành con chuột mà hầu như tất cả mọi người trên mạng đều chửi rủa.

Phía dưới weibo của bà ta tràn ngập vô số anh hùng bàn phím và anti-fan, cộng đồng mạng chửi rửa từng câu từng câu rất khó nghe.

Khi Nam Khuê biết tin tức này, trong lòng thầm kêu không tốt.

Quả nhiên, còn chưa đến giữa trưa, Quý Dạ Bạch đã trực tiếp xuống chặn cô ở khoa.

Hai mắt anh ta đỏ rực nhìn chằm chằm cô, ánh mắt này như thể hận không thể trực tiếp ăn cô.

“Nam Khuê, tôi tin cô như vậy, cô muốn bà ấy xin lỗi, thì tôi dẫn mẹ tôi xin lỗi cô, tôi cũng đã hứa với cô sẽ đưa bà ấy đi, vì sao vẫn không bỏ qua cho mẹ con chúng tôi?”

“Cô đi hỏi Lục Kiến Thành và mẹ anh ta, muốn ép chúng tôi đến mức nào? Hả? Chẳng lẽ phải bức chết chúng tôi mới được sao?”

Trong đầu Nam Khuê rất rối loạn.

Nhưng có một nhận thức rõ ràng.

Video của Hạ Nhu tuyệt đối không phải bọn họ đưa lên mạng.

Không phải là Kiến Thành, cũng không phải là mẹ chồng.



Bọn họ nếu đã đồng ý, tuyệt đối sẽ không ở sau lưng làm loại chuyện hèn hạ này, càng sẽ không phản bội lời hứa.

“Quý Dạ Bạch, anh bình tĩnh một chút, video kia tuyệt đối không phải do bọn họ phát.”

Cười lạnh, Quý Dạ bạch trào phúng nhìn chằm chằm cô: “Không phải sao? Video này chỉ có họ có, nếu không thì sẽ là ai? Hay là cô nói với tôi rằng họ chúng có chân dài rồi tự chạy lên mạng.”

“Nam Khuê, tôi đã cho bọn họ cơ hội, tôi cũng muốn nhượng bộ và tác thành rồi, nếu chính bọn họ không quý trọng, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”

“Những ngày sau này, chúng ta hãy mở to mắt ra mà xem.”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của anh ta điên cuồng vang lên.

Sau khi nghe máy, sắc mặt Quý Dạ Bạch lập tức trắng bệch không có một tia huyết sắc.

“Gọi xe cứu thương, lập tức gọi xe cứu thương.”

“Tôi về ngay, nhất định phải chăm sóc tốt mẹ tôi.”

Nam Khuê nghe thấy anh ta vừa hết lên với điện thoại, vừa dặn dò.

Nhất là ba chữ “xe cứu thương” làm cho trong lòng cô dâng lên một loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, cúp điện thoại, Quý Dạ uất hận nhìn chằm chằm cô: “Mẹ tôi tự sát, hiện tại hai người hài lòng rồi chứ, Nam Khuê, nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Nói xong, Quý Dạ Bạch đã nhanh chóng rời đi.

Nam Khuê nhìn bóng lưng anh ta, chỉ cảm thấy tất cả sức lực trên người đều bị rút sạch.

Xong rồi.

Hạ Nhu tự sát.

Cô biết, hiện tại mặc kệ có giải thích gì đi nữa, Quý Dạ Bạch cũng sẽ không tin.

Vốn là một cuộc ân oán và khúc mắc sắp được hóa giải, chỉ cần bọn họ rời đi, nhà họ Lục cũng sẽ an ổn.

Nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, hiện tại Quý Dạ Bạch nhất định sẽ không rời đi.

Nếu Hạ Nhu thật sự xảy ra chuyện, cô rất khó tưởng tượng Quý Dạ Bạch sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đó.

Nam Khuê không dám chậm trễ, lập tức nói tất cả những chuyện này cho Lục Kiến Thành.

“Em cứ ở bệnh viện đừng đi đâu, anh lập tức cho người đến đón em. Trong khoảng thời gian này cũng đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.”

Biết những gì anh đều nói có lý, vì vậy Nam Khuê gật đầu rất dứt khoát: “Được.”

Lúc Quý Dạ Bạch chạy về tới nhà, lập tức điên cuồng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Tuy nhiên, ngay sau khi anh bước vào, trên mặt đất chảy đầy những vũng máu loãng.

Toàn bộ mặt đất đều là nước, máu loãng chảy từ phòng ngủ đến cầu thang.



Căn nhà tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, làm cho người ta muốn nôn mửa.

Nước vẫn còn chảy ra từ phòng tắm.

Người giúp việc đứng bên cạnh lạnh run bần bật: “Thiếu gia, phu… phu nhân, bà ấy khóa trái cửa, tôi không thể mở được.”

“Tránh ra.”

Hét lớn, Quý Dạ Bạch trực tiếp đạp cửa phòng tắm ra.

“Mẹ, mẹ, mở cửa ra.”

“Mẹ, con tới rồi, mẹ nhất định phải chịu đựng.”

Quý Dạ Bạch lớn tiếng gọi, anh ta vừa gọi, vừa đạp cửa.

Cuối cùng, lấy ghế và đập vỡ cửa phòng tắm.

Cánh cửa vừa mở ra, một mùi máu tươi nồng nặc lập tức truyền khắp phòng.

Quý Dạ Bạch run rẩy chạy vào, khi nhìn thấy trong bồn tắm tất cả đều là máu, Hạ Nhu mặc một chiếc váy màu trắng ngâm mình trong đó, cả người đều là máu, anh ta hoàn toàn sụp đổ.

Vừa ôm Hạ Nhu, vừa gọi lớn: “Mẹ, tỉnh dậy, cầu xin mẹ, mẹ mở mắt nhìn con đi, con là Dạ Bạch, là con trai mẹ!”

“Mẹ, chịu đựng, cầu xin mẹ cố chịu đựng, con sẽ cứu mẹ, con nhất định sẽ không để mẹ có chuyện.”

Anh ta ôm Hạ Nhu, điên cuồng lao xuống cầu thang.

Bởi vì trên cầu thang đều là nước, Quý Dạ Bạch lại chạy quá nhanh, đột nhiên lảo đảo, Hạ Nhu trực tiếp từ trong ngực hắn lăn xuống đất, xoay vài vòng mới dừng lại.

Quý Dạ Bạch gần như là lăn lộn ôm bà ta vào trong lòng, sau đó chạy đến xe cứu thương.

Xe cứu thương hú còi rồi lái xe về phía bệnh viện.

Hạ Nhu được đẩy vào phòng cấp cứu, hai mắt Quý Dạ Bạch đỏ hoe canh chừng ngoài cửa.

Không nhớ đã tiến hành bao lâu, đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng.

Đúng lúc này, hành lang truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, ngay sau đó, một người đàn ông dáng người cao ráo đi tới.

Khi thấy rõ dáng vẻ của ông, đôi mắt Quý Dạ Bạch hừng hực lửa, tức giận nhìn chằm chằm ông: “Ông đến đây làm gì? Ở đâu không chào mừng ông, ông cút ngay lập tức cho tôi.”


“Mẹ con sao rồi? Cha đã nghe nói về chuyện của bà ấy, vừa xuống máy bay thì chạy ngay tới đây.” Lục Minh Bác mệt mỏi mở miệng.


Quý Dạ Bạch hừ lạnh nhìn về phía ông: “Vậy theo ý của ông, tôi còn phải cảm ơn ông đã đến thăm mẹ tôi? Tôi chưa bao giờ thèm thân phận nhà họ Lục của ông, tôi cũng không có ý định tranh giành cái gì với Lục Kiến Thành.”


“Nhưng lúc này đây, nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhất là người vợ của ông, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình.”


“Cha biết tâm trạng bây giờ của con rất kích động, cũng rất lo lắng cho mẹ con, cha không giống người so đo, nhưng con ít nhất phải nói cho cha biết đã xảy ra chuyện gì? Mẹ con tự sát có liên quan gì đến Vân Thư?” Lục Minh Bác khó hiểu mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK