Chu Cẩm lập tức hiểu rõ: “Cũng đúng nha. Vậy em điều tra anh ta làm gì?”
“Người em thấy hứng thú, tóm lại chị giúp em điều tra thêm, nhất là tình trạng hôn nhân hiện tại của anh ta, em muốn biết rốt cuộc anh ta đã kết hôn hay chưa.”
“Tình trạng hôn nhân?” Chu Cẩm vừa lẩm bẩm vừa nhớ lại: “Hình như anh ta đã kết hôn.”
“Nghe nói ông cụ Lục làm chủ, hai người lãnh chứng, không tổ chức hôn lễ, hơn nữa thân phận của cô gái kia cũng rất thần bí, người nhà họ Lục chưa từng công khai, nhưng em biết những chuyện này để làm gì?”
“Hả? Chu Tiễn Nam, không phải em là…”
“Chị, trong đầu chị lại nghĩ cái gì vậy?”
Chu Cẩm còn chưa nói hết, Chu Tiễn Nam đã đoán được cô ấy muốn nói gì.
“Tóm lại chị giúp em điều tra người này.” Chu Tiễn Nam nói xong thì cúp điện thoại.
“Đúng là đồ không có lương tâm.” Chu Cẩm vừa nói vừa thả đồ trong tay xuống, sau đó nói cho trợ lý: “Gọi điện thoại về cho nhà tôi, nói trong nhà chuẩn bị thêm mấy món nó thích ăn nữa.”
“Được, tổng giám đốc Chu, tôi lập tức đi gọi.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam nhìn giao diện wechat một lúc, cuối cùng trả lời: “Được.”
Nam Khuê trả lời rất nhanh: “Khi nào anh có thời gian?”
“Tuần này tôi được nghỉ.”
“Được, vậy đến lúc đó tôi nhắn lại cho anh.”
Thấy Nam Khuê luôn cúi đầu trả lời tin nhắn, không hiểu sao Lục Kiến Thành cảm thấy ghen tị.
Nhất là khi nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng anh càng không bình tĩnh hơn, trầm mặt hỏi: “Tin nhắn của ai vậy?”
“Không ai cả.”
Nam Khuê cầm điện thoại, bình tĩnh trả lời.
Mặt Lục Kiến Thành lập tức trầm xuống: “Là người đàn ông họ Chu kia?”
“Không phải anh ấy.”
Nam Khuê vừa nói xong đã cảm thấy tốc độ xe nhanh hơn.
Cũng may dù lần này nhanh nhưng không giống như đua xe lần trước, chỉ nhanh hơn xe bình thường một chút mà thôi.
Năm phút sau xe về đến nhà.
Lục Kiến Thành không lái xe vào nhà để xe mà trực tiếp dừng lại ở cửa chính.
“Sao lại dừng ở đây?” Nam Khuê bực bội.
Một giây sau Lục Kiến Thành trực tiếp mở cửa xe kéo cô xuống.
Sức của anh rất lớn, bước chân lại nhanh.
Nam Khuê có chút không theo kịp, chỉ có thể gọi theo: “Lục Kiến Thành, anh đi chậm một chút, tôi theo không kịp.”
Lục Kiến Thành như không nghe thấy, vẫn đi nhanh về phía trước như cũ, Nam Khuê muốn thoát khỏi tay anh nhưng Lục Kiến Thành luôn nắm lấy tay cô, căn bản không cho cô cơ hội lấy tay ra.
“Lục Kiến Thành…”
Khi Nam Khuê gọi tên anh lần nữa thì cũng đã đến cửa.
Bịch một tiếng, cửa mở.
Lục Kiến Thành không dùng tay mà trực tiếp đá cửa ra.
Trong chớp mắt, Nam Khuê cảm giác có một sức mạnh kéo cô vào trong, Lục Kiến Thành xoay người, trực tiếp chặn cô lại giữa cửa.
Vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa sức lại lớn nên Nam Khuê không kịp chuẩn bị, xương sau lưng bị va đau nhức.
Quan trọng hơn nữa, ánh mắt của Lục Kiến Thành quá dọa người.
Ánh mắt vô cùng tối tăm.
Nam Khuê có chút sợ hãi.
“Lục Kiến…” Thành, anh làm sao thế?
Cô mới nói được hai chữ, môi đã bị chặn lại.
Lần này còn điên cuồng hơn lần trước.
Có thể do ở nhà nên anh không cố kị gì, hoàn toàn làm theo bản năng, cuối cùng cũng không cần kiềm chế.
Nam Khuê nắm chặt tay, cô muốn đẩy anh ra, muốn chạy trốn, muốn cách anh thật xa.
Nhưng Lục Kiến Thành cứng như sắt vậy, hai cánh tay anh chống trên cửa, trực tiếp vây cô lại giữa hai tay và cửa, Nam Khuê căn bản không có khả năng phản kháng.
Sau lưng cũng không còn chỗ lùi, lưng cô chỉ có thể dán chặt vào cửa để mặc anh hôn.
Lục Kiến Thành vô cùng, vô cùng đáng sợ.
Nam Khuê cảm thấy anh giống như bị điên vậy, hung hăng, không có chút dịu dàng nào.
Không ngừng chiếm đoạt lấy cô.
“Lục Kiến Thành, tôi không muốn, tôi không đồng ý.” Nam Khuê vất vả vùng vẫy một lúc, thở hổn hển biểu hiện sự chống cự của mình.
Nhưng Lục Kiến Thành giống như không nghe thấy vậy.
Một tay anh ôm eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, hôn càng điên cuồng hơn.
Ánh mắt Lục Kiến Thành đỏ hồng, anh cũng cảm thấy mình điên rồi.
Anh vẫn luôn khống chế rất tốt cảm xúc của mình, có thể nói là hoàn hảo, nhưng hôm nay anh hoàn toàn phá vỡ điều đó.
Không biết vì sao anh rất tức giận, vô cùng tức giận.
Chỉ cần vừa nghĩ đến người đàn ông kia, anh chỉ muốn biến Nam Khuê thành của mình.
Đột nhiên trên miệng truyền đến sự đau đớn, tiếp đó, mùi máu tươi nhanh chóng lan ra toàn bộ khoang miệng.
Lúc này Lục Kiến Thành mới ý thức được xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn không buông ra.
Nam Khuê hạ quyết tâm, lại há miệng dùng sức cắn một cái.
“A…”
Lục Kiến Thành kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng buông Nam Khuê ra.
Hai mắt Nam Khuê đỏ bừng, cơ thể run rẩy nhìn anh chằm chằm: “Lục Kiến Thành, là anh ép tôi, tôi đã nói anh mau thả tôi ra rồi.”
Trên môi hai người đều là máu, dưới ánh đèn lại có chút kiều diễm.
Nhất là Lục Kiến Thành, da anh rất trắng, lúc này môi đỏ hòa với máu tươi, cộng thêm với ý cười như có như không càng khiến anh tà mị hơn, vừa đẹp vừa gợi cảm.
“Quả nhiên là không muốn.”
Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài trắng trẻo tinh tế lau đi vết máu tươi ở khóe miệng, đột nhiên bật cười.
Nụ cười kia có chút yêu diễm, anh lập tức hỏi lại: “Nhưng không muốn thì phải làm sao đây? Không muốn anh cũng hôn.”
“Dưa hái xanh không ngọt.” Nam Khuê nhìn anh, chỉ nói đúng một câu.
Lục Kiến Thành cười: “Ngọt hay không ngọt thì phải nếm mới biết được.”
“Anh cảm thấy ngọt là được rồi.”
“Lục kiến Thành…” Nam Khuê tức giận gọi tên anh.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Nam Khuê, có phải em đã quên mất mình là người đã kết hôn không?”
“Đương nhiên tôi không quên.”
Sao cô có thể quên chứ, từ ngày gả cho anh, ngày đầu tiên trở thành cô dâu của anh, trở thành vợ của anh, cô lúc nào cũng nhớ kỹ.
Người quên đều là anh.
“Vậy là tốt rồi.” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Cách xa người đàn ông kia ra một chút.”
Không hiểu sao anh rất không thích người đàn ông kia.
“Lục Kiến Thành, tôi chỉ kết thêm một người bạn mà thôi, tôi cũng không vượt quá giới hạn, anh như vậy là công bằng với tôi sao?” Nam Khuê tức giận.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn từ wechat.
Nam Khuê theo bản năng lấy điện thoại ra nhưng lại bị Lục Kiến Thành lấy mất.
“Anh trả điện thoại cho tôi.” Nam Khuê vươn tay muốn lấy lại.
Lục Kiến Thành vốn không muốn nhìn điện thoại di động của cô, nhưng sự quan tâm và khẩn trương này của cô càng khiến trong lòng anh khó chịu hơn.
Anh cố ý nâng tay lên cao: “Vì một tin nhắn mà khẩn trương vậy sao? Là anh ta gửi?”
“Vừa rồi em ngồi trên xe vẫn luôn nhắn tin với anh ta, đúng không?”
Nam Khuê mím môi, không trả lời.
Lục Kiến Thành tức đến mức hai mắt đỏ bừng, anh hi vọng nghe được cô nói không phải, không phải người đàn ông kia.
Nhưng nét mắt cô đã nói rõ tất cả.
“Anh trả điện thoại đây cho tôi.” Nam Khuê lại lần nữa đi cướp về.
Lục Kiến Thành để điện thoại trước mặt cô, mở khóa, sau đó mở wechat lên.