Phùng Thao nhịp nhàng gõ đầu ngón tay lên bàn vài cái, sau khi cân nhắc một lúc, ông liền gật đầu đồng ý.
“Được rồi, nếu chuyện này quan trọng với cháu, ngày mai trở lại cục cảnh sát chú sẽ nhờ người giúp cháu điều tra một chút. Cháu chờ tin tức của chú nhé.”
“Được, vậy phải làm phiền tới chú Phùng rồi.”
Phùng Thao đưa tay vỗ vào thân hình rắn chắc của Chu Tiễn Nam, đột nhiên ông cảm khái thở dài.
“Mặc dù cha cháu qua đời đã nhiều năm, nhưng quan hệ giữa chúng ta vẫn luôn gắn bó chặt chẽ với nhau, một chuyện cỏn con như vậy có đáng là bao.”
“Chú Phùng, vậy cháu không quấy rầy chú nữa, chú làm việc của chú trước đi.”
“Được rồi, chú sẽ nhờ người gửi cho cháu.”
Sau khi Chu Tiễn Nam rời đi, Phùng Thao lập tức đóng cửa phòng làm việc.
Sau đó ông nhanh chóng khóa cửa lại.
Ngay lập tức, tất cả các tấm rèm nhanh chóng được kéo ra.
Sau khi làm xong mọi việc, ông lấy ra điện thoại di động của mình và vội vàng gọi cho ai đó.
“Alo, là tôi đây!” Phùng Thao thấp giọng nói: “Bây giờ ông đang ở đâu? Có tiện nói chuyện không?
“Tôi đang ở nhà, ông cứ nói đi, không có ai nghe thấy đâu.”
Sau đó Phùng Thao rất thận trọng nói: “Đã hơn 20 năm, tôi còn tưởng chúng ta đã giấu kỹ chuyện này, nhưng hôm nay, đột nhiên có người muốn điều tra về ông đấy.”
“Điều tra tôi?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng rất kinh ngạc, bàn tay đang cầm điện thoại cũng run lên vài cái.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đang điều tra tôi?”
“Là con trai của Chấn Nguyên, Tiễn Nam. Khi Tiễn Nam được sinh ra, ông đã thay đổi danh tính và bắt đầu một cuộc sống khác, cho nên nó vẫn chưa điều tra ra được.” Phùng Thao nói.
Giọng nói nặng nề của người đàn ông truyền đến điện thoại: “Tại sao nó lại nghĩ đến việc điều tra tôi chứ?”
“Tôi đã viện cớ, nói rằng sẽ nhờ bạn bè giúp đỡ, nhưng lý do cụ thể là gì thì không tiết lộ.”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu: “Tôi hy vọng sẽ không liên quan đến cái chết bất thường của Chấn Nguyên.”
Phùng Thao cũng rất lo lắng và bồn chồn không yên: “Tôi cũng hy vọng là vậy. Tôi gọi cho ông cuộc điện thoại này là mong ông mấy ngày nay phải hết sức chú ý và cẩn thận nhiều hơn. Nếu ông thực sự không thể ra nước ngoài lẩn tránh, vậy thì ráng đợi sóng gió này qua rồi hãy trở về. ”
Người đàn ông từ chối: “Gần đây tôi có rất nhiều dự án. Nếu tôi rời đi, hoạt động của tập đoàn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, công sức của nhiều người bỏ ra sẽ uổng phí vô ích. Tôi không thể vì bản thân mà lãng phí tâm huyết của họ được.”
“Ông đó!” Phùng Thao đau khổ trả lời: “Cả đời này ông luôn suy nghĩ cho người khác mà luôn bỏ qua cho mình.”
“Bây giờ tôi thật sự rất hối hận. Lẽ ra ngay từ đầu nên đưa ông đi nước ngoài mới đúng, không nên để ông ở trong nước. Cho dù đi sang tỉnh khác cũng rất tốt.”
Người đàn ông kia chỉ mỉm cười: “Tôi không hối hận. Tôi làm việc gì cũng có ích cho đất nước, cả đời này nếu không thể làm được chuyện bình thường thì cũng nên lập chút thành tích.”
Phùng Thao quay lại nói: “Lời này tôi không đồng ý với anh. Về điểm này, dù sao tôi cũng chưa từng thắng ông nhiều năm rồi.”
“Mấy năm nay, lo lắng lớn nhất của tôi là sự an toàn của ông.”
“Bây giờ tôi rất sợ những người kia sẽ đột nhiên phản ứng và bắt đầu lần theo dấu vết của những chuyện trong quá khứ. Dù sao chuyện dựng lên năm đó cũng có chút vội vàng, chắc chắn không thể tránh khỏi sai sót. Nếu kiểm tra cẩn thận, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy một vài dấu vết.”
“Ông hãy nghe tôi đi, gần đây hãy ở nhà nhiều hơn, lúc có việc gấp cần ra ngoài thì nhớ mang theo nhiều vệ sĩ. Đừng đi ra ngoài một mình.”
“Để tôi nói cho ông biết, cái mạng này của ông là do tôi cứu về, ông không quý trọng nhưng tôi quý trọng, cho nên ông nhất định phải bảo vệ mình thật tốt đấy.”
Phùng Thao nói chuyện hồi lâu, có thể thấy được ông đang vô cùng lo lắng cho người đàn ông kia.
Lời trong miệng thốt ra vẫn là một câu khuyên nhủ, hai câu cũng khuyên nhủ.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ ghi nhớ những lời ông nói, mấy ngày nay tôi nhất định sẽ chú ý cẩn thận hơn.”
“Ông cũng đừng quá căng thẳng. Tôi đã gặp may trong 20 năm rồi. Nếu tôi thực sự bị phát hiện thì cũng là…”
Trước khi nói xong, người đàn ông đã bị Phùng Thao cắt ngang: “Ông đừng có nói với tôi cái gì mà ông trời đã an bài nữa, ông chỉ cần nhớ câu này cho tôi, mạng của ông là do tôi và sư phụ đã lôi về từ quỷ môn quan. Bây giờ sư phụ không còn, ngoại trừ tôi ra, ngay cả ông cũng không có tư cách từ bỏ.”
“Tôi ở đây ông cứ yên tâm đi, mọi thông tin đều đã được xử lý sạch sẽ.”
“Bảo vệ bản thân cho thật tốt đấy, tôi cúp máy đây.”
Người đàn ông kia cũng gật đầu: “Được rồi.”
Hai ngày sau, Chu Tiễn Nam đúng lúc muốn về nhà ăn cơm cùng Mộc Uyển.
Trước khi xong bữa cơm, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phùng Thao.
“Chú Phùng, chú có tìm được gì không?”
“À, người mà cháu nhờ chú đã cho kiểm tra, sau khi nhờ người đi làm chú đã tìm thấy một số thông tin mới. Cháu có ở nhà không? Chú sẽ nhờ người gửi cho cháu.”
“Chú Phùng, thế thì phiền chú quá ạ. Sau bữa trưa cháu sẽ tự đến lấy.”
“Không sao, để chú nhờ người mang đến cho cháu. Cháu cứ ở nhà chờ đợi là được rồi.”
“Được, vậy cảm ơn chú Phùng.”
Vừa ăn trưa xong, người được chú Phùng cứ tới đã đến.
Hai tay Chu Tiễn Nam cầm lấy tập tài liệu, đồng thời còn bày tỏ biết ơn: “Thay tôi cám ơn chú Phùng nhé. Lần này thật sự phải cảm ơn chú ấy nhiều!”
“Được rồi, tôi nhất định sẽ chuyển lời của thiếu gia Tiễn Nam.”
Sau khi có được tài liệu, Chu Tiễn Nam nóng lòng muốn mở ra xem.
Mộc Uyển luôn ít khi hỏi anh về công việc, vừa hay hôm nay bà có con trai ở cùng nên cũng nhàn nhã nhâm nhi tách trà bên cạnh.
Sau khi đọc tất cả thông tin trong tập tài liệu, Chu Tiễn Nam vô cùng thất vọng.
Tuy rằng có được một số thông tin mới, nhưng tất cả đều chỉ là những vụ án nhỏ lẻ mà Chu Phong đã xử lý trong đồn cảnh sát.
Hoặc là những sự việc không mấy quan trọng.
Chu Tiễn Nam có chút bực bội, nhưng rồi không khỏi thở dài.
Anh đã đi làm lâu như vậy, lại luôn luôn nỗ lực không ngừng, anh hiếm khi mang công việc của mình về nhà, và hiếm khi cảm thấy thất vọng.
Vì vậy, Mộc Uyển đương nhiên hơi để ý đến biểu hiện khác lạ của con trai, bà lơ đễnh hỏi: “Sao vậy? Con gặp khó khăn trong công việc sao?”
Chu Tiễn Nam lắc đầu: “Mẹ, mẹ có nhớ những gì con đã nói qua với con về thân thế của Nam Khuê không? Cô ấy đã tìm được cha ruột của mình rồi.”
Mộc Uyển vừa nghe thấy liền cảm thấy rất vui mừng.
“Chuyện này thật sự rất tốt, nhưng sao con lại tỏ vẻ buồn rầu vậy?”
“Nam Khuê chỉ có một bức hình của cha mẹ mình. Theo như chúng con điều tra được, cha cô ấy cũng là một cảnh sát như cha con, nhưng ông ấy đã chết trong vụ đánh bom xe hơn 20 năm trước.”
“Sao có thế như vậy chứ? Nam Khuê nhất định sẽ rất buồn, con có thời gian thì đi an ủi nó đi. Tuy rằng nó đã kết hôn, nhưng chắc chắn chồng nó vẫn là một đứa bụng dạ hẹp hòi, bạn bè quan tâm nhau, chỉ cần không vượt quá khuôn phép, biết chừng mực vẫn rất đáng kính.”
Chu Tiễn Nam đọc đi đọc lại thông tin trên tập tài liệu vài lần.
Vẫn không thể tìm được phát hiện gì mới.
Cảm thấy bức rức trong người, anh liền châm cho mình một điếu thuốc.
Vừa định lấy bật lửa trong người, người giúp việc bên cạnh đúng lúc đi tới: “Thiếu gia, mấy ngày nay phu nhân bị cảm, thiếu gia không nên hút thuốc trước mặt bà ấy.”
Nghe thấy vậy, Chu Tiễn Nam liền lập tức đặt điếu thuốc xuống.
Nhưng Mộc Uyển liền nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, hôm nay tâm trạng của nó không được tốt lắm, cứ để nó hút một điếu cho đỡ chán, bệnh cảm của tôi cũng đỡ hơn nhiều rồi.”
Nói rồi bà chủ động đưa bật lửa cho Chu Tiễn Nam.
Chu Tiễn Nam đã lâu không bật lửa hút thuốc rồi.
“Không sao đâu, trước đây cha con mỗi khi cáu gắt đều rất thích hút thuốc. Đôi khi hút xong một điếu thuốc, đầu óc bỗng trở nên sáng sủa hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hút đi, mẹ không phải là người cổ hủ đâu. Hôm nay gió thổi lớn, hệ thống điều hòa trong nhà cũng khá tốt.”
Chu Tiễn Nam liền châm ngay một điếu thuốc.
Vào lúc ngọn lửa bùng lên, đột nhiên có một tia sáng phát ra, ánh mắt của Mộc Uyển bỗng rơi vào văn kiện trước mặt.