Cơn mưa phùn nhẹ nhàng bay, rơi trên người mọi người.
Lục Kiến Thành vẫn đứng cạnh quan tài, cả người không hề nhúc nhích.
Đầu tiên mọi người đến nơi hỏa táng.
Có lẽ là vì sợ anh quá đau buồn, cũng sợ anh sẽ gây chuyện, thế nên Vân Thư đặc biệt sai người đứng cạnh Lục Kiến Thành.
Nhưng trái lại, ở nơi hỏa táng, Lục Kiến Thành lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Anh nắm chặt tay mình, nhìn chằm chằm vào đó với đôi mắt nghiêm nghị.
Toàn bộ quá trình, gần như không hề chớp mắt.
Đến khi hỏa táng xong, không thể chịu được nữa, anh chạy vội đến hũ đựng tro cốt của Nam Khuê, ôm nó vào lòng.
“Tôi muốn ra ngoài một lát.” Cầm hũ tro cốt trong tay, anh bình tĩnh nói.
Không một ai biết anh định làm gì.
Nhưng vào lúc này, mọi người dường như đều ngầm đồng ý.
Vài phút sau, anh xuống xe, trên tay vẫn cầm chiếc hũ đó.
Trông như không có gì thay đổi.
Nhưng chỉ có Lục Kiến Thành là biết chuyện gì vừa xảy ra.
Anh đưa tay, chạm nhẹ vào chiếc dây chuyền trên cổ rồi nâng niu nói: “Khuê Khuê, từ hôm nay trở đi, anh sẽ luôn mang em theo bên mình, anh đã nói rồi, anh sẽ cả đời ở bên em, không bao giờ rời xa em nữa.”
“Nếu như thực sự có kiếp sau, anh sẽ luôn đeo sợi dây chuyền này, có phải em sẽ không quên anh nữa, sẽ tìm được đường về nhà.”
Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng mặt dây chuyền lên, cúi đầu và ân cần hôn lên nó.
m thầm nhét sợi dây chuyền vào trong áo.
Sau khi đắp xong mộ, anh bảo mọi người đến đặt hoa xung quanh cho Nam Khuê.
Bông này nối tiếp bông kia, đỏ, vàng, trắng,….rất sặc sỡ, cả nghĩa trang như biến thành biển hoa, cực kì rực rỡ.
Thực sự không giống nghĩa trang chút nào.
Hương hoa thơm ngát, tỏa hương quyến rũ, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy hương thơm ấy.
Khung cảnh càng thêm sặc sỡ.
Đến cả những hạt mưa rơi trên đó cũng giống như những giọt sương rơi, khung cảnh rất đẹp mắt.
Bia mộ được dựng lên, lúc này Lục Kiến Thành cầm lấy dụng cụ, từng chữ, từng chữ khắc lên.
Ban đầu, nó chỉ là một cơn mưa phùn nhẹ.
Nhưng ngay khi Lục Kiến Thành đang khắc chữ, đột nhiên, gió trở nên mạnh hơn, mưa bắt đầu nặng hạt.
Chẳng mấy chốc, trời mưa như trút nước.
Những người xung quanh ra sức thuyết phục: “Tổng giám đốc Lục, mưa lớn quá, để hôm sau khắc tiếp đi!”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân trên trời linh thiêng, nhất định sẽ hiểu, sẽ không trách anh đâu.”
Lục Kiến Thành không nói lời nào, cũng không từ chối, nhưng cũng chẳng đồng ý.
Anh chỉ cúi đầu, cầm dụng cụ, nghiêm túc chăm chú vào tấm bia mộ kia, tựa như không hề có chút ảnh hưởng nào.
Mưa càng lúc càng lớn.
Lâm Tư Vũ cũng thuyết phục: “Anh, cơ thể anh thực sự chịu không nổi nữa đâu, lỡ như anh xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ đau lòng đến nhường nào chứ? Bà phải sống tiếp thế nào đây!”
Tuy nhiên, sự thuyết phục của Lâm Tư Vũ cũng vô ích.
Lục Kiến Thành vẫn cầm dụng cụ, kiên trì khắc chữ.
Còn chuyện mưa to, hoàn toàn nằm ngoài sự quan tâm của anh.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Lại là mười phút sau, Lâm Tư Vũ thực sự không thể chịu được nữa.
Cô ấy lao đến, nắm lấy cánh tay đang cầm dụng cụ của Lục Kiến Thành: “Anh, em xin anh, em xin anh đấy, đợi ngày mai trời tạnh rồi, nắng lên rồi, chúng ta lại đến đây khắc tiếp có được không? Nếu như chị dâu biết anh dầm mưa, chị ấy chắc chắn cũng sẽ rất đau lòng.”
Tuy nhiên, Lục Kiến Thành một chút cũng không them nhìn Lâm Tư Vũ.
Anh vừa khắc chữ, vừa lạnh lùng nói: “Nếu như năm sau không tạnh, trời vẫn mưa thì làm sao đây?”
Lâm Tư Vũ lập tức trả lời: “Không, sẽ không đâu, anh, em đã tra rồi, ngày mai, ngày mai trời sẽ tạnh, hơn nữa còn là ngày nắng to.”
Sợ Lục Kiến Thành không tin, cô ấy còn đưa màn hình điện thoại hiển thị dự báo thời tiết ngày mai ra trước mặt anh.
Nhưng Lục Kiến thành thậm chí còn không thèm ngẩng đầu, tiếp tục khắc chữ: “Không cần biết ngày mai trời nắng hay mưa, hôm nay là ngày chôn cất cô ấy rồi, thân là chồng của cô ấy, là cha của hai đứa bé, anh nhất định phải khắc xong tấm bia này trong hôm nay.”
“Nếu không, cho dù Khuê Khuê có tha thứ, thì anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.”
Thấy thuyết phục anh không được, Lâm Tư Vũ bất lực gục xuống khóc.
“Ông trời ơi, tại sao? Tại sao ông lại độc ác như vậy?”
“Chị dâu tốt như vậy, chị ấy đã trải qua bao nhiêu là vất vả, khó khăn lắm mới có thể sống hạnh phúc bên anh, tại sao ông cứ phải phá hủy hết mọi thứ như vậy?”
“Trong bụng chị ấy còn có hai đứa bé, là một xác ba mạng người, ông trời, ông không thể mở to mắt ra nhìn sao?”
“Nếu như phải trả giá bằng mạng sống, nếu thực sự phải có một người rời đi, vậy người đó phải là tôi Lâm Tư Vũ mới đúng, tôi là một đứa mồ côi, tôi rời đi mới là tốt nhất!”
Mưa, không chỉ rơi trên người Lục Kiến Thành mà còn lưu lại trên mặt của Lâm Tư Vũ.
Lục Kiến Thành không đồng ý che ô, anh chỉ muốn tắm mình trong cơn mưa ấy.
Lâm Tư Vũ cũng cố chấp ném chiếc ô trước mặt đi, không muốn che nó, cả người ướt sũng.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành mở miệng: “Che ô cho tiểu thư, đưa cô ấy về!”
Tuy nhiên, mắt anh vẫn chăm chú dán vào bia mộ trước mặt, động tác vẫn không hề dừng lại.
“Anh, anh về với em đi.” Lâm Tư Vũ lập tức nắm lấy thời cơ.
“Em về đi, anh làm xong rồi sẽ tự khắc sẽ về.” Lục Kiến Thành đáp.
Anh từ chối rất rõ ràng.
Nhưng Lâm Tư Vũ vẫn muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng: “Không, anh, muốn về thì cùng về.”
“Nếu như anh không về, em cũng không về, em ở đây dầm mưa với anh cho đến khi anh làm xong.”
Giọng Lục Kiến Thành có chút tức giận: “Tư Vũ, nghe lời, mau quay về đi.”
“Không, em không về.”
Không đôi co nữa, Lục Kiến Thành lạnh giọng gọi tên Lâm Tiêu: “Lập tức đưa cô ấy trở về, nếu như có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cậu.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.” Lâm Tiêu lập tức đáp.
Lâm Tư Vũ tất nhiên không đồng ý.
Thế nhưng không đồng ý thì làm được gì chứ.
Bây giờ xung quanh cô ấy đều là người của anh, cô ấy căn bản không thể không nghe lời.
“Tiểu thư, cô chắc chắn hiểu tính cách của tổng giám đốc Lục hơn tôi, anh ấy đã ra lệnh rồi, vẫn là để tôi đưa cô về đi!” Lâm Tiêu cung kính nói với Lâm Tư Vũ.
Lâm tư Vũ cắn chặt môi, tâm trạng rất đau đớn, khó chịu.
Thực ra, cô ấy vẫn còn rất nhiều việc muốn nói.
Nhưng khi nhìn bộ dạng của anh hiện tại, nếu như không khắc xong tấm bia, anh có chết cũng không rời đi.
Cho nên cuối cùng, cô ấy nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng, không nói gì cả.
Đột ngột xoay người lại, cô ấy nhanh chóng chạy vào màn mưa.
Thấy vậy, Lâm Tiêu lập tức đuổi theo.
Vào cuối cùng, tay của Lục Kiến Thành gần như đóng băng do thời tiết quá lạnh và mưa lớn.
Tuy nhiên, anh vẫn cố kiên trì.
Những chữ trên bia mộ, đã lần lượt xuất hiện từng chữ, từng chữ một.
Cuối cùng, với bàn tay run rẩy, anh khắc chữ cuối cùng.
Và trên bia mộ, cũng đã xuất hiện ngay ngắn ba hàng chữ.