“Xin lỗi, anh nói anh là ai cơ?”
Lục Kiến Thành như bị ai đó đánh mạnh một cái.
Anh nhìn Nam Khuê, giọng nói run rẩy không thể tin được: ”Khuê Khuê, là anh, em quên anh rồi sao?”
”Đúng, tôi quên rồi.”
Nhưng Nam Khuê chỉ nhìn anh, bình tĩnh như một dòng nước trong, không có chút gợn sóng nào.
Giọng nói của cô quá lạnh nhạt.
Thái độ cũng vô cùng bình tĩnh.
Lục Kiến Thành đứng đó, chỉ cảm thấy trái tim như bị một thanh đao cứa từng nhát từng nhát một.
Trái tim anh đau như cắt, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi…
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành không muốn ngồi chờ chết, anh đi lên trước một bước, khàn giọng nói: “Em không nhớ anh là ai sao? Anh là Kiến Thành, là ông xã của em!”
Nam Khuê nhếch miệng, cố gắng nhẫn nại.
Cô siết chặt tay, ngẩng mặt lên, bình tĩnh nói: ”Anh sai rồi, bây giờ đã là chồng hợp pháp của Chu Hiểu Tịnh chứ không phải tôi. Anh Cố, nhận loạn vợ không phải là thói quen tốt, anh đừng cố ý làm như vậy.”
Giờ phút này Lục Kiến Thành mới biết rằng Khuê Khuê của anh không phải đã quên anh.
Cô đang đau lòng, đang tức giận nên mới cố ý không biết anh.
”Anh không có kết hôn với cô ta, Khuê Khuê, lúc nhìn em mặc váy cưới đi ra cửa anh đã hối hận rồi.”
”Hơn nữa anh đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ ra rồi, anh nhớ ra hết tất cả mọi chuyện giữa anh và em, anh cũng biết em là vợ của anh, Niệm Khanh và Tư Mặc là con của chúng ta, trong bụng em còn con gái của chúng ta, thật mà.”
Nam Khuê không nhịn được nữa, cô cố nén nước mắt xoay người về chỗ khác.
Đáng lẽ giờ phút này cô nên vui vẻ.
Đợi lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy.
Không phải cô luôn chờ giây phút này sao?
Nhưng vì sao vậy? Vì sao trong lòng cô lại cảm thấy đắng chát, lại cảm thấy uất ức như vậy chứ?
Có lẽ điều cô canh cánh trong lòng không phải là chuyện anh quên đi mọi thứ, mà rõ ràng anh nói yêu cô nhưng lại lựa chọn kết hôn với Chu Hiểu Tinh.
“Anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
”Đã quên thì quên hết đi mới đúng, cũng đừng tiếp tục nhớ lại làm gì, đâu cần thiết phải mang thêm sự thống khổ về cho bản thân mình chứ?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê, sao có thể là thống khổ được chứ?”
”Em là vợ của anh, bây giờ cuối cùng người một nhà chúng ta đã có thể bình yên hạnh phúc ở cùng bên nhau, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Nam Khuê bình tĩnh tránh khỏi sự kiềm chế của anh: ”Anh Cố đừng gọi nhầm, tôi không phải vợ của anh.”
”Còn nữa, đây là phòng ngủ của tôi, không có sự đồng ý của tôi thì mong anh đừng tùy tiện ra vào.”
Cô quay lưng về phía Lục Kiến Thành.
Giọng nói bình tĩnh không có chút rung động nào.
Nhưng cô càng như vậy thì Lục Kiến Thành càng đau lòng hơn.
“Khuê Khuê, thật xin lỗi.”
”Anh biết bây giờ em rất khó chịu, anh cũng biết trong lòng em cảm thấy rất uất ức, là anh không tốt với em.”
”Nếu như bây giờ em tạm thời không muốn gặp anh thì được, anh sẽ đi trước.”
”Nhưng mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không rời khỏi em.”
Nói xong Lục Kiến Thành rời khỏi phòng.
Lúc cửa phòng vừa đóng lại, Nam Khuê không nhịn được nữa, cô gần như lảo đảo ngồi xuống giường.
Nước mắt lăn dài theo sườn mặt cô.
Nước mắt rơi vào trong miệng, vừa đắng vừa chát.
Quả nhiên nước mắt ăn không ngon chút nào.
”Lục Kiến Thành, anh là đồ đần, đồ ngốc, đần độn chết đi được.”
”Em nói anh đi là anh đi luôn à?”
Mới một thời gian thôi mà anh đã ngốc đi như vậy.
Chẳng lẽ anh không biết phải dỗ dành con gái sao?
Dưới tầng, Niệm Khanh và Tư Mặc chỉ thấy một mình Lục Kiến Thành xuống, vẻ mặt lại còn buồn bã, hai bé lập tức biết cuộc gặp mặt của cha mẹ hoàn toàn thất bại.
”Cha, cha gặp được mẹ rồi chứ?”
”Ừm, gặp rồi.”
”Vậy có phải mẹ đuổi cha ra ngoài rồi không?”
”Không có, mẹ hơi mệt nên nói muốn ngủ thêm lúc nữa.” Lục Kiến Thành mạnh miệng.
Tư Mặc lắc đầu, than thở như người lớn: ”Haiz, người lớn đều dạy những đứa trẻ như chúng con phải thật thà, không được nói dối, kết quả người lớn còn hay nói dối hơn, còn không thành thật bằng những người bạn nhỏ này.”
Lục Kiến Thành nghe xong thì cảm thấy vô cùng áy náy.
Anh đưa tay xoa đầu cậu bé, sau đó ôm bé vào trong ngực: “Sao con biết cha bị đuổi ra ngoài?”
”Nhìn vẻ mặt của cha là biết nha! Hơn nữa nếu như con là mẹ thì con cũng sẽ đuổi cha ra ngoài.”
”Tại sao?”
”Từ sau khi cha rời đi, mỗi ngày mẹ đều dùng nước mắt để rửa mặt, mẹ chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ cha về rồi, đương nhiên phải đền bù, cưng chiều mẹ gấp đôi.”
”Hơn nữa con nghe dì nhỏ nói cha thiếu chút nữa kết hôn với một người phụ nữ xấu xa, mẹ không tức giận mới là lạ! Hừ, con cũng tức giận, nếu không phải cha là cha con, không thể bỏ được quan hệ máu mủ thì con còn lâu mới tha thứ cho cha nhanh như vậy.”
Nghe bé nói vậy, Lục Kiến Thành cảm thấy áy náy hơn.
”Xin lỗi con Tư Mặc, khi đó cha bị mất trí nhớ, quên hết hai đứa và mọi người, bây giờ cha biết sai rồi, vậy con và Niệm Khanh có thể tha thứ cho cha không?”
Tư Mặc và Niệm Khanh đồng thời than thở.
Sau đó đồng thanh nói: “Haiz, ai bảo cha là cha chúng con chứ? Cha nên cảm thấy vui vì có hai đứa con trai biết điều, hiểu chuyện, phóng khoáng như chúng con đi.”
Lục Kiến Thành ôm chặt hai đứa nhỏ, vì quá kích động mà người cũng run rẩy.
”Cảm ơn con trai, cha cảm thấy xấu hổ với hai đứa.”
”Ôi, chúng con không quan trọng, mục đích quan trọng của cha bây giờ là làm lành với mẹ, con nói cho cha biết một chuyện, cha muốn để mẹ vui thì phải tặng mẹ thứ mẹ thích nhất.”
Lúc này Tư Mặc nhìn Niệm Khanh: “Em thấy thứ mẹ thích nhất là gì?”
Tiểu Niệm Khanh tự hào nhìn hai người, vẻ mặt chắc chắn: ”Cái này còn phải hỏi sao, mẹ đương nhiên thích em nhất!”
Tiểu Tư Mặc: ”…”
“Nam Niệm Khanh, em bớt tự luyến đi.”
Bạn nhỏ Niệm Khanh không phục: ”Vậy anh nói xem mẹ thích gì nhất?”
“Mẹ thích anh nhất, em chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi.”
Lục Kiến Thành: ”…”
Bây giờ anh đang vô cùng nghi ngờ rằng hai tên nhóc thối này đang cố tình gây thù chuốc oán với anh.
Không chỉ như vậy mà còn cố ý khoe khoang trước mặt anh.
Cuối cùng hai bạn nhỏ vì vị trí xếp hạng trong lòng Nam Khuê mà cãi nhau đến mức đỏ bừng cả mặt.
Sau đó hai bé tức giận ngồi hai bên, không thèm để ý đến đối phương.
Lúc Nam Khuê xuống, hai đứa nhỏ đang chiến tranh lạnh với nhau.
Thấy cô, hai bé lập tức chạy đến: ”Mẹ, mẹ, chúng con có một chuyện muốn hỏi mẹ.”
”Chuyện gì vậy?”
“Con và em trai, ai xếp thứ nhất trong lòng mẹ?” Tư Mặc nói trước, ánh mắt mong đợi nhìn Nam Khuê.
Niệm Khanh cũng vô cùng mong đợi mà nhìn Nam Khuê.
Nam Khuê nhẹ nhàng nắm lấy tay hai bé, cũng không vội vã trả lời.
Hai người bạn nhỏ lại vô cùng sốt ruột.
“Mẹ, mẹ, mẹ mau nói đi, con và anh trai còn phải PK với nhau nữa!” Tiểu Niệm Khanh sốt ruột nói.
Nam Khuê cưng chiều nhìn hai bé, sau đó nói: ”Bảo bối, mẹ chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với các con thôi, mẹ không thể nói dối được, vị trí thứ nhất trong lòng mẹ là của cha.”