Nam Khuê thừa nhận, trái tim cô đã dao động.
Nhất là khi anh ôm mình, khẽ áp vào vành tai cô, giọng nói dịu dàng mềm mại, trái tim cô thật sự đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Nam Khuê nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng mình không bản lĩnh.
Nhưng chỉ là một thoáng dịu dàng mà thôi, Sao lại bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo chứ?
Tất cả những gì đã xảy ra trước đây, cô đã quên hết rồi?
Nam Khuê ơi Nam Khuê, cô có thể tranh giành một chút được không?
“Lục Kiến Thành, tôi có thể hỏi anh một câu được không?”
“Được.”
“Ở trong lòng anh, tôi có vị trí gì?”
“Vợ anh.” Lục Kiến Thành nói.
Rõ ràng là câu trả lời chắc chắn, thâm tình như vậy, nhưng vì sao Nam Khuê nghe được câu trả lời này chỉ cảm thấy chua xót.
Ngực đau đớn, một trận chua xót ập đến, Nam Khuê mỉm cười: “Cảm ơn anh đã cho tôi câu trả lời, nhưng anh thật sự coi tôi là vợ sao? Hay là nói cách khác, chỉ là vợ trên chứng minh thư thôi.”
“Lục Kiến Thành, tôi là một con người, một người có tư tưởng, có tôn nghiêm, tôi cũng có hỉ nộ ái ố, có người tôi thích, cũng có người tôi ghét, biết đau, biết buồn, biết khóc. Tôi không phải thần, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, cầu xin anh đừng xem tôi vĩ đại như vậy.”
“Vĩ đại đến mức có thể chia sẻ một người đàn ông với người phụ nữ khác, còn phải giả bộ thờ ơ, tôi không cần anh yêu tôi một trăm phần trăm, tôi cũng không cần tám mươi, nhưng ít nhất anh cũng không nên hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi.”
“Tôi không phải thú cưng của anh, không phải con chó hay con mèo, anh tùy tiện dỗ dành vài câu, thì tôi nhất định phải tha thứ cho anh sao?”
Nam Khuê nói xong, Lục Kiến Thành càng ôm chặt cô hơn.
Cánh tay anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, đầu đặt ở cổ cô, thở ra.
Cả hai đều không nói gì, đột nhiên trong phòng ngủ trở nên rất yên tĩnh.
Nam Khuê mệt mỏi, rất mệt mỏi, cơ thể cũng mệt mỏi.
“Buông tôi ra đi, tôi muốn rời giường.” Cuối cùng, vẫn là Nam Khuê mở miệng.
Lục Kiến Thành vẫn ôm chặt cô vào lòng. Lần này, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn về phía Nam Khuê, vô cùng nghiêm túc: “Từ tối qua anh vẫn luôn suy nghĩ, phải làm sao mới có thể để em tha thứ cho anh.”
“Anh biết anh làm tổn thương em, làm cho em khó chịu, buồn lòng, anh cũng biết hôm qua là anh đã sai…”
“Đừng nói nữa.”
Nam Khuê bịt tai, cô không muốn nghe.
Cô không muốn nghe chút nào.
Anh biết cô mềm lòng, chỉ cần nghe tiếp, nhất định sẽ tha thứ cho anh đúng không.
“Đừng nói nữa, Lục Kiến Thành, tôi bảo anh đừng nói nữa.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tai cô, vẫn kiên trì: “Nam Khuê, anh không cầu xin em tha thứ cho anh, nhưng ít nhất hãy để anh nói hết được không?”
“Anh thừa nhận, lúc trước cưới em là bởi vì ông nội ép, anh cũng thừa nhận, sau khi Thanh Liên trở về, quả thật anh muốn ly hôn với em, nhưng sau khi ông nội qua đời, từ lúc anh đồng ý với em sẽ không ly hôn nữa, anh đã quyết định cùng em sống đến bạc đầu.”
“Anh không nghĩ tới muốn ly hôn, cũng không nghĩ tới muốn bỏ lại em để quay lại với Thanh Liên.”
“Thật sự, Nam Khuê, tất cả những gì anh nói đều là sự thật.”
Những lời cuối cùng, anh dán vào vành tai cô rất dịu dàng.
“Nếu anh đã cưới em, vậy thì từ nay về sau, em chính là người vợ duy nhất của anh.”
Nam Khuê nhắm mắt lại, hơi nóng lượn lờ khi anh nói chuyện đều phun lên vành tai cô.
Nhiệt độ nóng bỏng, đôi tai nhỏ bé của cô ngay lập tức nóng lên, đỏ bừng.
Thậm chí Nam Khuê còn nghĩ, sao chỉ trong một đêm anh lại có thay đổi lớn như vậy.
Rõ ràng cô đã suy nghĩ kỹ, mặc kệ anh nói cái gì, làm cái gì, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Thế nhưng, dưới thế tấn công dịu dàng của anh, trái tim cô vẫn mềm lòng không thể cứu chữa.
Cô phải làm gì đây?
Cô không thể chịu đựng được nữa.
Trái tim của cô cứng rắn, nhưng vừa chạm vào anh, vỏ ngoài cứng rắn của cô đã sớm bị đánh nát, chỉ còn lại sự mềm lòng.
“Lục Kiến Thành, anh cố ý đúng không? Anh biết tôi mềm lòng, vì vậy cố ý nói những lời này, làm cho tôi cảm động.”
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Nam Khuê nghe vậy, trái tim lập tức đã lạnh đi phần nào.
Nhưng ngay sau đó, Lục Kiến Thành lại ôm chặt cô hơn: “Là muốn em tha thứ cho anh, nhưng mỗi câu nói trong miệng anh đều là sự thật.”
Nam Khuê dùng sức chớp chớp mắt, cô không muốn để mình cảm động, cũng không muốn rơi nước mắt vào lúc này.
“Anh trước tiên đừng nói chuyện, anh hãy cho tôi yên tĩnh.”
“Được.”
Nói là để cho cô yên tĩnh?
Thế nhưng, tay anh từ khi nào lại đang vuốt ve eo cô.
Cảm giác được đầu ngón tay anh chạm vào, cả người Nam Khuê khẽ run lên.
Nhất là khi nhiệt độ ngón tay anh truyền đến, Nam Khuê ngay lập tức cảm giác da thịt của cô cũng bị anh trêu chọc mà nóng lên.
“Lục Kiến Thành, anh nói không đáng tin chút nào.” Nam Khuê trốn.
Bàn tay Lục Kiến Thành tiếp tục dịu dàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp nói ở tai cô: “Anh không có nói chuyện, anh muốn để em yên tĩnh, Khuê Khuê, là em mở miệng nói trước.”
Nam Khuê: “…”
Người đàn ông này?
Anh học già mồm át lẽ phải từ khi nào vậy?
Đây là Lục Kiến Thành mà cô quen biết sao?
Thật ra, bản thân Lục Kiến Thành cũng đã có chút không hiểu được mình. Từ trước đến nay hầu như anh không có dỗ dành người khác, mà luôn là người khác dỗ dành anh.
Cho dù những năm đó ở cùng Phương Thanh Liên, hai người cũng từng cãi nhau, nhưng anh cũng không có đi dỗ dành cô ta.
Hình như mỗi lần đều là Phương Thanh Liên xuống nước đến tìm anh.
Nhưng đối với Nam Khuê, anh lại phát hiện hình như hoàn toàn không giống.
Đêm qua, khi anh biết chuyện cô gặp phải ở trung tâm thương mại, biết mình hiểu lầm cô, đã muốn sử dụng tất cả cách để dỗ dành cô.
Anh không biết mình đang làm gì nữa?
Nhưng trong lòng có một loại cảm giác, dường như anh càng ngày càng sợ mất cô.
Lại nghĩ đến người đàn ông mà cô yêu mười năm, trong lòng Lục Kiến Thành bực bội.
Xoay người một cái, anh trực tiếp đè Nam Khuê dưới thân rồi hôn..
Khác với trước đây, lần này, nụ hôn của anh cực kỳ dịu dàng, Nam Khuê duỗi tay, vừa định từ chối thì đã bị anh làm cho hoàn toàn tan chảy rồi.
Cô chớp chớp mắt, không thể nghĩ ra tại sao trong một đêm anh lại trở nên dịu dàng như vậy.
Thật sự quá dịu dàng quá nhẹ nhàng.
Dịu dàng đến mức cô hoàn toàn đắm chìm trong đó, giống như quên tất cả những nỗi đau đã xảy ra trước đó.
“Khuê Khuê, Khuê Khuê…!” Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, mỗi một tiếng đều chứa đầy tình cảm và vô cùng dịu dàng.
Dưới thế tấn công dịu dàng của anh, Nam Khuê thật sự không còn sức chống cự nào nữa.
Cô từ bỏ phản kháng và để cho mình đắm chìm vào trong đại dương dịu dàng cùng anh.
Khi tình yêu đến mức sâu sắc, Nam Khuê nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt điên cuồng chảy xuống.
Lục Kiến Thành cúi người, hôn từng giọt nước mắt trên mặt cô.
Khi yêu anh, cô đã nghĩ tới sẽ có một ngày được anh ôm hôn, cô vẫn luôn mong chờ đến ngày hôm nay.
Cô vẫn luôn mong chờ, luôn hy vọng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến vào lúc này
Đột nhiên, cảm giác được điều gì đó, Nam Khuê nắm lấy tay Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng lắc đầu: “Kiến Thành, không được.”