Cô ta lập tức chạy tới, vội vàng nói: “Kiến Thành, anh sao rồi? Thật… Thật xin lỗi, em không cố ý.”
“Anh có đau không, em lập tức gọi bác sĩ đến.”
Lục Kiến Thành đưa tay lau máu tươi trên trán, lạnh lùng nói: “Không cần, không dám làm phiền cô Lâm.”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Lâm Tư Vũ lập tức tiến đến nắm tay anh lại: “Kiến Thành, vừa rồi do em quá tức giận, em không muốn làm anh bị thương, anh đừng trách em, được không?”
Lục Kiến Thành không nói một lời.
Chỉ là ánh mắt nhìn cô ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng.
Anh đưa tay đẩy hai tay Lâm Tư Vũ ra, sau đó không có chút do dự xoay người rời đi.
Lâm Duy Đống là người nói là làm, chuyện này Lục Kiến Thành đã sớm biết.
Nhưng tốc độ tấn công của nhà họ Lâm vẫn vượt quá những gì Lục Kiến Thành dự đoán.
Từng đợt tấn công mãnh liệt như sóng, cổ phiếu của Lục thị dường như đã rơi xuống mức giá thấp nhất trong lịch sử.
Rất nhiều người đã bắt đầu bán tháo cổ phiếu.
Thị trường cổ phiếu cũng vô cùng hỗn loạn.
Nam Khuê nhìn tin tức trong điện thoại di động, không dám tin vào những gì mình thấy.
Sao lại như vậy?
Không phải Lâm Tư Vũ đã đồng ý rằng nhà họ Lâm sẽ đầu tư sao?
Chẳng lẽ cô ta không thuyết phục được ông nội mình?
Không thể, ngày đó rõ ràng ông cụ Lâm đã đến công ty, hơn nữa còn đồng ý sẽ đầu tư.
Loại bỏ hết những tình huống khả quan, Nam Khuê biết chỉ còn một khả năng.
Đó chính là Kiến Thành từ chối.
Cho nên bây giờ nhà họ Lâm đang trả thù.
Cả một buổi sáng Nam Khuê đều không có tâm trạng làm gì.
Cô tìm kiếm tất cả những tin tức liên quan đến nhà họ Lục, hi vọng có thể đọc được một tin tốt.
Nhưng kết quả tất cả đều khiến cô thất vọng.
Tình huống nhà họ Lục vô cùng tệ.
Hai ngày hôm sau, Lục Kiến Thành lại đến gặp Lâm Duy Đống.
Cũng như lần trước, Lâm Duy Đống bày tỏ không muốn gặp anh.
Trừ khi anh đồng ý với điều kiện của ông ta, đó là cưới Tư Vũ.
Lục Kiến Thành đưa tập tài liệu cho quản gia, lễ phép nói: “Mong ông đưa cái này cho ông cụ Lâm, tôi tin rằng ông ấy đọc xong sẽ gặp tôi.”
“Nếu tổng giám đốc Lục đã tự tin như vậy thì tôi sẽ thay ngài đưa.”
Năm phút sau quản gia đi xuống, ánh mắt nhìn Lục Kiến Thành trở nên vô cùng nguy hiểm: “Tổng giám đốc Lục, lão gia cho mời.”
Lục Kiến Thành vừa đến, Lâm Duy Đống đã nói quản gia ra ngoài.
Vẻ mặt ông ta khiếp sợ nhìn anh: “Báo cáo này cậu lấy ở đâu ra?”
“Ông Lâm cũng là người trên thương trường mấy chục năm, chắc ông biết rằng không có gì mà không thể dùng tiền cạy miệng ra được, huống hồ nơi ngài đi còn là bệnh viện tư nhân, muốn dùng tiền để mua tin cũng không phải việc khó, hơn nữa cháu còn đưa ra cái giá khiến bọn họ căn bản không từ chối được.”
“Làm bừa, bọn họ đang tiết lộ thông tin cá nhân của người bệnh, tôi có thể kiện bọn họ.”
Lâm Duy Đống vô cùng tức giận, ông ta trực tiếp xé nát tất cả báo cáo rồi ném vào thùng rác.
Lục Kiến Thành không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn.
Lần này anh muốn chờ.
Chờ Lâm Duy Đống lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, có thể vì cảm xúc đã bình ổn hơn, ông ta nhìn Lục Kiến Thành, giọng nói vô cùng khinh thường: “Cậu muốn dùng thứ này để uy hiếp tôi?”
“Vậy thì cậu tính nhầm rồi, Lâm Duy Đống tôi từ trước đến giờ không phải là người sẽ bị người khác uy hiếp.”
Lục Kiến Thành để chén trà trong tay xuống, dáng vẻ như đã tính trước.
“Ông Lâm sai rồi, sao cháu lại uy hiếp ngài cơ chứ? Hơn nữa cháu hiểu rõ tính ngài, uy hiếp ngài không có gì tốt đối với cháu.”
“Vậy cậu muốn gì?”
Lục Kiến Thành lấy phần tài liệu còn lại ra, đặt ngay ngắn lên bàn.
Ngón tay thon dài chỉ chỉ, anh chắc chắn nói: “Muốn dùng tất cả cái này để đàm phán với ông Lâm một chuyện làm ăn có tình có lí.”
Lâm Duy Đống hừ lạnh: “Chuyện làm ăn chính là chuyện làm ăn, tôi ở trên thương trường nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe có mối làm ăn nào là có tình có lí cả, tất cả đều vì lợi ích mà thôi.”
“Người khác không được không có nghĩa là cháu không được.”
Thấy ông ta không phản đối, Lục Kiến Thành tiếp tục.”
Anh mở tài liệu đầu tiên ra, đồ bên trong rất đơn giản.
Là một tờ đơn kiểm tra siêu âm.
Lâm Duy Đồng khó hiểu nhìn cái này: “Đây là cái gì?”
“Đây là kết quả siêu âm, cũng chính là kết quả kiểm tra nhịp tim và túi thai của người phụ nữ sau khi mang thai.”
“Cô ấy tên Nam Khuê, là vị hôn thê của cháu, bây giờ đã mang thai ba tháng, bé con trong bụng là thai đôi, chúng cháu vốn dĩ đã quyết định sắp kết hôn.”
“Nhưng Tư Vũ nói, chỉ cần cô ấy rời đi thì nhà họ Lâm sẽ đầu tư cho nhà họ Lục, để nhà họ Lục thoát chết, vì cháu mà cô ấy hi sinh bản thân, một mình vụng trộm bỏ đi, đến giờ cháu vẫn chưa tìm được cô ấy.”
“Ông Lâm, ngài cảm thấy trong tình huống này, nếu như cháu thật sự có thể bỏ vợ con mình để cưới cháu gái ngài, vậy ngài còn có thể tin tưởng vào nhân phẩm của cháu sao?”
“Nếu hôm nay cháu từ bỏ Nam Khuê vậy cũng có nghĩa rằng sẽ có một ngày cháu có thể bỏ Tư Vũ, đây là kết quả ngài mong muốn sao?”
“Ngài muốn gả cho Tư Vũ cho cháu không phải là vì muốn nửa đời sau cô ấy không cần lo nghĩ sao, nhưng nếu Lục Kiến Thành cháu là một người vong ân phụ nghĩa, bỏ vợ con như vậy thì ngài dám gả cô ấy cho cháu sao?”
Không thể không nói, câu hỏi của Lục Kiến Thành rất có tác dụng.
Mỗi câu mỗi chữ đều chém đinh chặt sắt, hơn nữa còn đều khiến Lâm Duy Đống chấn động.
Thấy ông ta bị lay động, Lục Kiến Thành chớp thời cơ lấy ra tài liệu thứ hai.
Sau đó mở ra: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Phong, Phong Hàng, chắc ông Lâm đã từng nghe qua, Phong Hàng là con trai độc nhất đời thứ ba của nhà họ Phong, vừa ra đời đã được cưng chiều, cha mẹ cậu ta đều là danh môn, hơn nữa chính trực, lương thiện, rất được người khác tán thưởng.”
“Càng quan trọng hơn nữa, bà lão nhà họ Phong, bà nội của Phong Hàng đang tìm kiếm cháu dâu hợp ý với mình, cháu cảm thấy điều kiện của Tư Vũ rất ưu tú, cho dù là gia thế hay trải nghiệm đi du học nước ngoài đều hơn người.”
Lục Kiến Thành vừa dứt lời, Lâm Duy Đống đã cầm tài liệu trên bàn lên, cẩn thận đọc.
Rõ ràng ông ta đã có hứng thú với chuyện này.
“So với chuyện gả cho một người đã có người trong lòng, còn có cả con như cháu thì Tư Vũ gả cho cậu ta là lựa chọn tốt nhất.”
Đọc hết tài liệu, Lâm Duy Đống thả xuống, thở dài một hơi: “Điều kiện không tệ, nhưng thằng nhóc nhà họ Phong này có tình sử rất phong phú, đa tâm, sao có thể kết đôi với Tư Vũ được?”
“Vậy thì ông Lâm không biết rồi, những lời đồn về Phong Hàng đều do chính cậu ta truyền đi.”
“Cái gì?”
Quả nhiên Lâm Duy Đống lập tức chấn kinh: “Vì sao cậu ta lại làm như vậy?”
“Những năm gần đây nhà họ Phong luôn giục cậu ta kết hôn, cậu ta vì không muốn kết hôn sớm nên đã tự mình tạo ra tiếng tăm lãng tử tình trường này, để rất nhiều tiểu thư nhà danh giá từ bỏ. Mặc dù cậu ta thích vui chơi nhưng tuyệt đối là người có thể phó thác chung thân đại sự.”
“Cậu chắc chắn như vậy sao?”
“Đương nhiên, trong tài liệu không chỉ có những gì cháu điều tra mà còn có cả hiểu biết của bạn bè cậu ta.”
Lục Kiến Thành đưa tài liệu cuối cùng ra.
Sau khi nhìn thấy tài liệu này, Lâm Duy Đống hài lòng gật nhẹ đầu: “Nếu những gì cậu nói là thật thì đúng là đáng để thử một lần.”