“Nếu em không muốn nói, anh cũng sẽ không cưỡng ép em phải nói.”
“Nếu em muốn nói thì đợi chúng ta về nhà, làm xong hết mọi chuyện rồi nói được không?”
“Được.” Nam Khuê gật đầu.
Khi về đến nhà, Nam Khuê định vào phòng tắm để tắm nhưng Lục Kiến Thành đã kéo cô lại.
“Em cứ ngồi trên sô pha trước đi, để anh đi chuẩn bị nước xong sẽ gọi em.”
“Được.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngồi trên sô pha nhìn anh bận trước bận sau.
Năm phút sau, Nam Khuê bước vào phòng tắm.
Nhiệt độ bên trong phòng tắm đã tăng lên, nước tắm cũng được chuẩn bị xong, ngay cả quần áo của cô cũng đã được gấp gọn gàng, chỉnh tề, đang đặt ở bên trong.
Anh thực sự rất chu đáo, đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.
Trong phòng tắm, thật ấm áp.
Nam Khuê đứng dưới vòi sen và để nước ấm phả lên người cô, nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình quá lạnh.
Lạnh đến mức cô rùng mình.
Nó khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Nhắm mắt lại, cô nghiêng đầu để nước ấm xả điên cuồng lên mặt mình.
Nghĩ đến những cảnh đó, cô liền vươn tay lấy rất nhiều sữa tắm xoa hết lên người mình, cứ hết lần này đến lần khác, như muốn điên cuồng xóa sạch.
Cô không nhớ rõ mình đã tắm bao lâu, cũng không nhớ rõ mình đã tắm bao nhiêu lần.
Cô chỉ thấy da của mình bị cọ đến đau rát.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy tắm chưa đủ sạch.
Tại sao chứ?
Ông trời ơi, tại sao những chuyện đó lại xảy ra trên người cô?
Nước mắt cứ liên tục rơi xuống, hết giọt này đến giọt khác, nhưng giờ phút này, Nam Khuê lại rất biết ơn vòi sen trong phòng tắm.
Vì chỉ bằng cách này, dù cô có rơi bao nhiêu nước mắt cũng không bị phát hiện.
Thậm chí cô có thể tự lừa mình rằng trên mặt cô là nước, chứ không phải nước mắt.
Nhưng mà cô cũng không dám khóc quá lớn, chỉ cúi xuống ôm lấy mình, cố gắng hết sức đè thấp âm thanh, nhẹ nhàng nức nở.
Giờ phút này, ngay cả khóc lớn lên cô cũng không dám làm.
Bởi vì cô không muốn làm Kiến Thành lo lắng.
Đột nhiên, bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng của Lục Kiến Thành: “Khuê Khuê, em đã tắm xong chưa, có còn cần gì nữa không?”
Nam Khuê ngay lập tức ngừng khóc và kiềm chế bản thân, cố gắng trả lời bằng một giọng thật bình tĩnh: “Một lát nữa mới xong, tạm thời vẫn chưa cần thêm gì, anh yên tâm, nếu có cần gì em sẽ gọi anh.”
“Được, đừng tắm quá lâu, không gian phòng tắm có hạn, tắm lâu rất dễ bị thiếu oxy.”
“Ừm.”
Sau khi trả lời xong, cô cảm thấy dường như tất cả sức lực trong cơ thể cô bị rút cạn.
Cả người lại ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt hai tay, cô độc, đáng thương, tự ngồi an ủi vết thương của mình.
Cuối cùng, Nam Khuê tắt vòi sen và bước vào bồn tắm.
Nhìn thấy một bồn nước lớn, cô không chút suy nghĩ mà trực tiếp vùi cả thân mình xuống dưới nước.
Ngay cả đầu, mắt, tóc, mũi, tất cả đều chìm vào trong bồn tắm.
Giống như là chỉ có cách này mới làm cô quên đi tất cả mọi thứ.
Sẽ không nghĩ về bất kỳ điều gì.
Nhưng không có không khí, con người cũng không thể sống được.
Nam Khuê điên cuồng ho khan, cô ngẩng đầu lên, toàn bộ tóc cô dính đầy nước, và khuôn mặt cũng đỏ bừng lên vì ho.
Nhưng cô cứ làm như vậy không biết mệt.
Một lần, hai lần, lặp đi lặp lại …
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Dường như chỉ bằng cách này, cơ thể mới không khó chịu như vậy nữa.
Trên ban công, Lục Kiến Thành một thân cao ngạo đĩnh đạc đứng đó, như tràn ngập đau buồn và hiu quạnh.
Từ khi Nam Khuê bước vào phòng tắm, anh vẫn luôn hút thuốc.
Hút hết điếu này đến điếu khác, anh hút nhiều đến nỗi tàn thuốc cũng đã đầy dưới chân.
Lông mày anh càng nhíu lại chặt hơn, tràn ngập ưu tư và u sầu.
Hôm nay trạng thái của Nam Khuê vừa nhìn đã biết cực kỳ không ổn, khi gặp nhau ở quảng trường, kể cả trong xe, dù cho rất muốn hỏi cô nhiều thứ nhưng anh vẫn luôn nhịn.
Vì anh luôn tin rằng cô sẽ tự nói với mình.
Nhưng mà khi giờ khắc này thật sự sắp đến.
Trong lòng anh lại chợt dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Không biết vì sao, trong lòng anh đột nhiên có một quyết định, nếu có thể, anh tình nguyện vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết.
Vứt tàn thuốc cuối cùng xuống, Lục Kiến Thành đứng dậy đi vào trong.
Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa lần thứ 3.
“Khuê Khuê, em tắm xong chưa?” Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
Nam Khuê lập tức lau mặt thật mạnh, đồng thời cố gắng hết sức bình tĩnh trả lời: “Xong rồi, anh đợi một lát, sắp xong rồi.”
“Được, vậy anh chờ em ngoài cửa.”
Sau khi tắt vòi nước và lau khô người, Nam Khuê ngay lập tức mặc đồ ngủ vào.
May mắn thay, bộ đồ ngủ không phải loại hở cổ, cổ lại cao nên vết bầm ở cổ cũng được che đi và không bị lộ ra ngoài.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, Nam Khuê đã nhìn thấy anh.
“Tắm rửa xong có thoải mái hơn không? Cơ thể có ấm hơn không?” Anh hỏi.
“Có, ấm hơn rồi.” Nam Khuê đáp.
Sau đó, cả hai người lại rơi vào im lặng.
Một sự im lặng và ngột ngạt khủng khiếp đang bao trùm lấy hai người họ.
“Vậy em về nghỉ ngơi sớm đi, giường đã dọn sẵn rồi, anh đã xin nghỉ phép ngày mai cho em rồi.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Được.”
Nam Khuê gật đầu, rồi bước từng bước một ra ngoài.
Nhưng cô cảm thấy những bước đi này nặng như ngàn cân, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề và gian nan.
“Vậy thì em đi ngủ đây, ngủ ngon.” Tới cửa, cô cố hết sức để mình nở một nụ cười.
“Ngủ ngon.” Anh cũng vẫy tay.
Nhưng mà lúc xoay người chuẩn bị vào phòng, Nam Khuê cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói.
“Kiến Thành …” Cô gọi tên anh, trên môi mang theo nụ cười tươi rói nói: “Không phải em nói lần gặp mặt này sẽ cho anh đáp án sao?”
“Tuy rằng hơi muộn, nhưng hiện tại nói cũng không tính là quá muộn nhỉ.”
“Ừm, không muộn.”
Anh gật đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô với vẻ chờ mong, ánh mắt cực kỳ thành kính, như nghiêm túc đợi câu trả lời từ cô.
Nhìn anh như vậy, Nam Khuê cực kỳ đau lòng.
Hít một hơi thật sâu, cô cố ý cười đáp: “Kiến Thành, em đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta không hợp nhau. Nói thẳng ra là chúng ta rất khó quay lại, cho dù có quay lại cũng sẽ vì những lý do cũ mà tranh luận, cãi vã rồi lại chia tay thôi.”
“Cuối cùng hai người lại sẽ thương tích đầy mình, đau tận tâm can, vậy không bằng bây giờ dứt bỏ sớm để thành toàn cho đối phương. Cho nên xin lỗi, em không thể quay lại với anh được.”
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, đã làm anh thất vọng rồi.”
Nói xong, Nam Khuê cúi đầu thật sâu trước Lục Kiến Thành.
Khoảnh khắc khom người xuống, nước mắt Nam Khuê đã như vòi nước đứt van điên cuồng chảy xuống, trái tim cô càng quặn đau.
Nhưng mà xin lỗi, Kiến Thành, thật sự xin lỗi.
Ngẩng đầu một lần nữa, cô cố nén nước mắt vào trong, đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Anh chỉ đứng đó, mím môi, nắm chặt tay, cả người như đông cứng lại.
Nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm lại nhìn chằm chằm cô: “Nam Khuê, em nói lại lần nữa đi.”