Lục Kiến Thành gọi tên cô, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn.
Đúng là muốn mạng người khác mà.
“Ừm…”
Nam Khuê nhẹ nhàng trả lời, cả người đã ở trong tình trạng vô cùng mẫn cảm.
Bị anh ôm vào ngực, thân người cô hơi co lại, động cũng không dám động.
“Bây giờ em buồn ngủ sao?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng lướt qua tai cô.
Giọng anh quanh quẩn trong lòng cô khiến cả trái tim cô đều mềm nhũn.
Mềm mại thành một vũng nước.
“Có…có chút không ngủ được.” Nam Khuê thành thật trả lời.
May rằng bây giờ đã là buổi tối nên không thấy rõ cảm xúc trên mặt cô, cũng không thấy được lỗ tai của cô.
Nếu không sẽ phát hiện vành tai của cô đỏ ửng.
“Anh cũng không ngủ được.” Lục Kiến Thành nói.
Một giây sau, anh xoay người đè lên Nam Khuê, hai cánh tay chống xuống giường, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chăm chú: “Nếu đã không ngủ được thì chúng ta làm chút chuyện gì đó đi.”
“Làm chuyện gì?”
Nam Khuê nói xong cũng cảm thấy hối hận, hận không thể trực tiếp cắn đứt lưỡi mình.
Ông trời ơi, cô nói cái gì vậy, lại còn hỏi ra nữa.
Cô nhất định là ngốc đến chết rồi, đồ ngốc này.
“Làm chuyện lần trước anh không thể làm được vì lí do thân thể.”
Lục Kiến Thành nói xong, nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống.
Nhưng Nam Khuê lại lên tiếng.
Cô nâng mắt lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Kiến Thành, tối nay bà dì của em đến…”
Sau đó cô lại ngẩn người.
Lục Kiến Thành tiếp tục cúi đầu, nụ hôn mạnh mẽ bá đạo rơi xuống.
Cả người Nam Khuê nhanh chóng mềm nhũn ra thành một vũng nước, cô không còn chút sức lực nào.
Nhưng trong lòng vẫn luôn căng thẳng.
Cô sợ anh sẽ không nhịn được, cũng sợ anh sẽ thất vọng.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành buông cô ra, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó đưa tay ôm chặt cô vào ngực.
Thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, trong lòng Nam Khuê có chút thấp thỏm.
Thật ra cô có chút lo lắng.
Cô biết sau khi một người đàn ông đã lên cót rồi thì rất cần được giải tỏa.
Hơn nữa cô cũng không còn là cô bé ngây thơ, cô biết đàn ông cần những việc như thế này để tình cảm có thể vững chắc hơn, không giống phụ nữ.
Không có mấy người đàn ông có thể nhịn được.
Sau khi buông Nam Khuê ra, Lục Kiến Thành nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Toàn bộ quá trình đều không nói một câu.
Thật ra anh đang cố gắng ổn định tâm trạng, cũng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.
Anh sợ, sợ mình không nhịn được.
Cũng sợ mình sẽ làm cô tổn thương.
Anh không dám nhìn cô.
Cho nên anh chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, thậm chí trong lòng anh đã điên cuồng niệm tâm.
Tất cả đều chỉ vì muốn bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau đó ôm cô ngủ một giấc.
Ngủ một giấc thật ngon, anh đã cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng lúc Lục Kiến Thành đang tịnh tâm thì trong ngực anh đột nhiên có cảm giác ướt át ấm áp.
Lúc đầu anh không biết đó là gì.
Nhưng anh nhanh chóng biết được.
Là nước mắt.
Cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô gái trong ngực mình đang khóc, hơn nữa còn khóc vô cùng đáng thương.
Khiến anh vô cùng đau lòng.
“Sao lại khóc?” Lúc này Lục Kiến Thành mới dịu dàng hỏi.
Nam Khuê làm ổ trong ngực anh, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mềm mại hỏi: “Kiến Thành, có phải anh tức giận rồi không?”
“Cô gái ngốc, sao anh lại tức giận chứ?”
“Vì…” Nam Khuê hít một hơi, nhẹ nhàng nói: “Vì từ khi anh nghe thấy em nói bà dì em đến, không…không thể cái đó, anh nhắm mắt lại không nói gì, cũng không để ý tới em.”
Lúc nghe thấy nguyên nhân, Lục Kiến Thành dở khóc dở cười.
Anh đưa tay lay nước mắt của Nam Khuê, đồng thời nhẹ nhàng giải thích: “Đồ ngốc, anh không dám nói chuyện với em, anh sợ anh sẽ không khống chế nổi bản thân.”
“Nhắm mắt lại vì anh phải cố gắng bình ổn tâm trạng của mình.”
“Em nghĩ anh là ai, biết em đang ở thời kì đặc biệt còn chỉ lo cho bản thân sao? Nếu thật sự như vậy thì anh quá cặn bã rồi.”
Nghe anh giải thích xong Nam Khuê mới cảm thấy yên tâm.
Cô từ từ nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của người nào đó, Lục Kiến Thành không khỏi buồn cười.
Cô ngủ thật dễ dàng, đúng là khổ cho anh.
Bây giờ anh vẫn còn liều mạng nhẫn nhịn.
Hôm sau là cuối tuần, hai người nhân cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.
Nam Khuê vừa tỉnh lại đã thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Nghĩ đến tất cả chuyện tối qua, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp.
Vốn dĩ còn tưởng rằng phải chờ thêm mấy ngày nữa anh mới về, không ngờ anh lại đột nhiên trở về, khiến cô vô cùng bất ngờ.
Nhưng người đã quay về.
Anh ăn sáng xong đã bắt đầu bận rộn.
Nam Khuê hiểu cho anh nên cũng không quấy rầy.
Chỉ thỉnh thoảng đi vào lấy cà phê cho anh.
Buổi chiều, lúc Nam Khuê vào đưa tách cà phê thứ ba, Lục Kiến Thành ngẩng đầu, đáy mắt đều là ý cười.
Anh đưa tay kéo Nam Khuê ngồi lên đùi mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cô Nam Khuê, em có biết đây là ly cà phê thứ mấy em mang vào cho anh không?”
“Ừm?”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như cô mang vào hơi nhiều thì phải.
Nhưng vì mỗi lần mang cà phê vào mới có thể quang minh chính đại nhìn anh, cho nên cô mới đưa thêm mấy lần.
Hơn nữa người nào đó cũng đâu có từ chối nha.
Cô đưa bao nhiêu tách thì anh nhận bấy nhiêu.
Lục Kiến Thành nhéo mũi cô: “Đồ ngốc, vì đó là cà phê em đưa, nếu như anh uống tiếp thì có lẽ tối nay sẽ không cần ngủ nữa.”
“Nhưng không ngủ thì có thể làm chuyện khác.”
Anh nói, Nam Khuê lập tức né tránh.
Ý cười của Lục Kiến Thành càng rõ hơn, anh biết ai đó đang hiểu lầm.
“Bên cạnh anh một ngày có phải chán lắm không?” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Không có, anh yên tâm làm việc đi, em không vào nữa, anh làm xong em lại vào.”
Lục Kiến Thành lập tức giữ chặt cô, đẩy cô đến ghế sopha, sau đó cầm một quyển sách đưa cho cô.
“Em ở đây đọc sách, ở bên cạnh anh.”
“Như vậy có quấy rầy anh không?” Nam Khuê lo lắng.
“Sẽ không.” Lục Kiến Thành nói: “Ngẩng đầu lên là có thể thấy em anh sẽ càng có động lực hơn, hơn nữa em cũng không cần phải mượn cớ đưa cà phê nữa, em có thể quang minh chính đại nhìn anh.”
Nam Khuê lập tức phủ nhận: “Ai…Ai mượn cớ đưa cà phê rồi nhìn anh chứ? Đồ tự luyến.”
Lục Kiến Thành cười, cưng chiều xoa đầu cô.
Làm việc thêm một lúc, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh.
Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Nam Khuê đã ngồi ngủ trên sopha, sách rơi từ tay cô xuống đất.
Anh đứng dậy, đặt cô nằm xuống, sau đó lại đắp chăn cho cô.
Trong phòng càng ấm áp hơn.
Lục Kiến Thành nhẹ nhàng gõ máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ ngủ say của Nam Khuê.
Mãi đến khi trời bên ngoài đã tối anh mới tắt máy tính rồi đi về phía Nam Khuê.
Phát hiện người nào đó vẫn còn ngủ say, anh cưng chiều cười, sau đó đến phòng ngủ thay quần áo.
Nam Khuê vừa tỉnh lại đã mơ màng dụi mắt, khi nhìn qua chỗ làm việc của anh mới phát hiện ở đó đã không còn ai.
Không có người.
Người đâu?