Xúc động kêu lên, Nam Khuê đã bước nhanh tới trước, ôm lấy Vân Thư.
Vân Thư xúc động đến mức chỉ có thể đưa tay vỗ liên tục vào lưng Nam Khuê, đôi mắt đẫm lệ, gần như không thốt ra được câu nào.
Nam Khuê?
Con dâu của bà chưa chết.
Tốt quá.
Vậy thì sau này, con bé và Kiến Thành cuối cùng có thể ở bên nhau hạnh phúc đến già.
Ngoại trừ xúc động, vui mừng và nụ cười thì đã không có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui trong lòng Vân Thư.
“Mẹ, con chưa chết, con xin lỗi vì đã giấu mẹ lâu đến vậy!” Nam Khuê ôm bà, đầy áy náy nói.
Cổ họng nghẹn ngào.
Cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động, lúc này Vân Thư mới lên tiếng: “Con ngoan, mọi chuyện đều đã qua rồi, những thứ này đều không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là con vẫn còn sống, đã trở về bên cạnh Kiến Thành.”
“Con trở về rồi thì mẹ yên tâm, mẹ không cần phải lo lắng cho Kiến Thành nữa.”
“Thật tốt, thật tốt! Con không cần nói gì cả, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mẹ nhận được trong sinh nhật sáu mươi tuổi của mình.”
Vân Thư vui mừng lau nước mắt.
Mặc dù trên hai má đầy nước mắt, nhưng trên khuôn mặt bà đều là nụ cười.
Cả người vô cùng vui vẻ.
Nam Khuê buông Vân Thư ra, Lục Kiến Thành cầm khăn lụa đi tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà: “Ở trong lòng con mẹ luôn là một nữ chiến binh mạnh mẽ, dũng cảm, xinh đẹp vô song, từ khi nào lại yếu đuối như vậy rồi!”
“Mẹ, con xin lỗi vì đã để mẹ lo lắng cho con trong suốt những năm này!”
“Không đâu.” Vân Thư lắc đầu, vui vẻ nói: “Có thể hy sinh cho con cái của mình, thì mẹ là người hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Tất cả mọi thứ đều là việc mẹ đáng phải làm.”
“Bây giờ tốt rồi, Khuê Khuê đã trở về, mẹ cũng không cần lo lắng cho con nữa.”
Lục Kiến Thành bước tới, đột nhiên ôm lấy Vân Thư: “Mẹ, từ nay về sau, mẹ không cần vất vả đi làm và cũng không cần lo lắng cho con nữa, chỉ cần vui vẻ tận hưởng cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu là được.”
Ngậm kẹo đùa cháu?
Nghe rõ câu nói này, Vân Thư phản ứng rất nhanh, bà lập tức đẩy Lục Kiến Thành ra, kinh ngạc nhìn anh: “Con vừa mới nói cái gì? Lẽ nào Khuê Khuê đã mang thai!”
Nghe thấy câu này, Lục Kiến Thành cười cười.
Nam Khuê cũng cúi đầu, khẽ cười.
Lục Kiến Thành nghiêm túc nhìn Vân Thư: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, nhưng sự xuất hiện của Khuê Khuê chỉ là một bất ngờ, không phải là quà sinh nhật tặng cho mẹ.”
“Món quà sinh nhật thật sự mà con tặng cho mẹ còn ở phía sau, mẹ nhắm mắt lại đi.”
“Còn phải nhắm mắt à? Sao phải bí ẩn vậy chứ?” Vân Thư vừa cười, vừa nhắm mắt lại.
Lục Kiến Thành lên tiếng: “Ra ngoài nào!”
Nghe thấy tiếng, Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh lập tức nắm tay nhau, đứng trước mặt Vân Thư, đồng thời nở nụ cười vui vẻ.
Mắt được mở ra, khi nhìn thấy hai cậu nhóc trắng trẻo trông rất giống nhau đứng ở trước mặt mình, Vân Thư thật sự nở nụ cười vui vẻ.
Nhất là khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ đáng yêu của bọn trẻ cười với mình, thì bà cảng cảm thấy trái tim tan chảy.
“Chào các bạn nhỏ, các cháu thật đáng yêu, bà nội ôm các cháu một chút có được không?”
“Được ạ!” Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh liền đồng thanh trả lời.
Được sự cho phép, Vân Thư vui vẻ ôm bọn trẻ ngay lập tức.
Bởi vì hai đứa bé cộng lại vẫn có hơi nặng, cho nên Vân Thư không ôm nổi, chỉ ngồi xổm xuống đất, mỗi tay ôm mỗi đứa.
Càng nhìn, trong lòng bà càng thích.
Chỉ có điều, bà cảm thấy hành vi như thế này không ổn lắm.
Xoay người lại, Vân Thư nhìn Lục Kiến Thành.
“Kiến Thành, mẹ rất thích món quà này của con, nhưng mà con đưa hai bạn nhỏ này về nhà, cha mẹ của bọn trẻ chắc chắn rất lo lắng, mẹ gặp cũng đã gặp rồi, ôm cũng đã ôm rồi, con mau đưa bọn trẻ về nhà đi!”
Nghe thấy lời này, Lục Kiến Thành bất chợt có chút dở khóc dở cười.
Hóa ra người mẹ sáng suốt một đời của anh, lại trở nên chậm chạp khi nhận cháu mình.
Là biểu hiện của anh không rõ ràng, hay là Tư Mặc và Niệm Khanh không giống anh?
Nhìn về phía Nam Khuê, Lục Kiến Thành và cô đều không nhịn được khẽ cười.
Nam Khuê ngẩng đầu lên, đang định lên tiếng thì Lục Minh Bác lại đi trước một bước: “Vân Thư này, bà nhìn hai đứa bé này, nhìn kỹ lại xem, có phải trông có hơi giống Kiến Thành lúc bé không!”
Nghe xong lời của Lục Minh Bác, Vân Thư nghiêm túc nhìn lại.
Vừa nhìn, bà lập tức gật đầu: “Phải, ông vừa nhắc thì tôi cũng nhìn ra, hai đứa bé này trông rất giống Kiến Thành lúc bé, nhất là hai đôi mắt kia, giống lắm.”
Quay đầu lại, bà nhìn Lục Kiến Thành: “Con tìm ở đâu ra được đứa bé giống con như vậy?”
Không thể nhịn thêm được nữa, Lục Kiến Thành định nói thẳng ra.
Mà lúc này, Tiểu Tư Mặc cũng không thể nhịn được.
Cậu bé nghiêng đầu, đôi mắt to đen láy, chớp chớp nhìn Vân Thư, đồng thời nói giọng trẻ con.
“Bà nội, bọn cháu là con trai của cha, lẽ nào không nên giống cha sao ạ?”
“Cái… cái gì?”
Lần này, Vân Thư hoàn toàn bị sốc.
Bà luôn là người miệng lưỡi, vậy mà ngay cả nói chuyện cũng trở nên không lưu loát.
Bà mở to mắt, không dám tin nhìn Tiểu Tư Mặc: “Cháu vừa mới nói, cháu là con trai của ai?”
“Bà nội, cháu là con trai của cha, là cháu trai của bà đấy? Bà chưa từng thấy ảnh cháu sao?” Tiểu Tư Mặc không hiểu chớp chớp mắt.
Cùng lúc đó, cậu bé lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Cha ơi, có phải cha không cho bà nội xem ảnh của con và em trai không, dường như bà nội không biết bọn con, bà còn bảo bọn con về nhà, nhưng mà không phải cha nói nơi này chính là nhà của con và em trai sao ạ?”
Ngay khi Tiểu Tư Mặc nói ra điều này, thì Vân Thư đã hoàn toàn hiểu ra.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của bà trở nên lạnh lẽo.
Sau đó, đấm thẳng vào người Lục Kiến Thành: “Chuyện quan trọng như vậy, mà con lại giấu mẹ?”
“Con đợi đấy, buổi tối mẹ sẽ tính sổ với con.”
Dứt lời, bà lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, vội vàng xin lỗi hai cháu trai nhỏ của mình.
“Bà nội xin lỗi, là lỗi của bà nội!”
“Mau lại đây, bà nội ôm nào, nói cho bà nội biết, các cháu có đói không? Chúng ta đi ăn cơm có được không?”
Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh liền đồng thanh lên tiếng: “Đói ạ, được!”
Thấy một mình Vân Thư ôm hai đứa bé có hơi khó khăn, Lục Minh Bác lập tức đi tới: “Để tôi ôm một đứa đi!”
Nói xong, ông đưa tay về phía Tiểu Niệm Khanh.
“Ông là ông nội phải không ạ?” Tiểu Niệm Khanh chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà cha chỉ nói cho cháu biết trong nhà chỉ có bà nội, không nói cho cháu biết trong nhà còn có ông nội!”
Trẻ con luôn nói thật mà khồng hề suy nghĩ, cho nên nói ra tất cả.
Nghe thấy lời này, trong lòng Lục Minh Bác đương nhiên vô cùng khó chịu.
Nhưng, ông cũng biết đều do mình, không thể trách Kiến Thành được.
“Ừm, ông là ông nội, bởi vì mấy hôm trước ông nội không ở nhà, cha sợ các cháu không gặp được ông thì sẽ thất vọng, cho nên không nói cho các cháu biết.” Lục Minh Bác giải thích.
Tiểu Niệm Khanh nghe xong, liền dang hai tay ra, vui vẻ kêu: “Cháu chào ông nội, ông nội ơi ôm.”
Ngay lập tức, cậu bé nhìn về phía Tiểu Tư Mặc, rất vui vẻ nói: “Anh ơi, thật tốt quá, chúng ta cũng có ông bà nội, chúng ta không cần phải hâm mộ người khác nữa rồi.”