Cố gượng cười hỏi: “Cô à, cô còn có việc gì sao ạ?”
“Tôi thấy cô rất quen, cô tên gì?” Người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi.
“Mẹ?” Quý Dạ Bạch há mồm, tựa hồ không kiên nhẫn gọi.
Ngay lập tức, người phụ nữ bắn một ánh mắt sang làm Quý Dạ Bạch im miệng lại, không dám ho he nửa lời.
“Dạ, cháu tên là Nam Khuê.”
Đúng thật là cái tên này, ánh mắt người phụ nữ bỗng sáng lên, cực kì kích động.
Nhưng bà ấy vẫn cố nén sự kích động, kiên nhẫn hỏi: “Có thể cho tôi biết ý nghĩa cái tên đó không?”
“Nam trong phương nam, Khuê trong khe nước nhỏ ạ.”
Đúng vậy, đúng là như vậy.
Có vẻ như đây thực sự là đứa bé đó rồi.
Thật tốt, đúng là đi mòn giày sắt mà tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.
Người phụ nữ có chút kích động, nhưng vẫn liều mình nhịn xuống.
Sau khi Nam Khuê rời đi, người phụ nữ ngay lập tức nhìn Quý Dạ Bạch: “Cô gái này không tệ, hơn nữa còn làm trong bệnh viện của con, con phải cố gắng lên đấy.”
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, bọn con còn không biết nhau.”
Người phụ nữ liếc anh ta một cái rồi bất mãn nói: “Vừa nãy không phải đã biết rồi sao? Con bé vừa mới nói, nó tên là Nam Khuê, là nhân viên mới trong bệnh viện của con, con là viện trưởng, muốn theo đuổi một nhân viên không phải rất đơn giản sao? Nhất định là dễ như trở bàn tay.”
Quý Dạ Bạch cũng tức giận: “Con sẽ không làm theo ý mẹ, mẹ đúng là muốn có con dâu đến điên rồi.”
Người phụ nữ vẫn cố gắng nói: “Không, bây giờ mẹ chỉ muốn cô gái tên Nam Khuê này làm con dâu của mẹ, những người khác mẹ đều không cần.”
Quý Dạ Bạch: “…”
Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng Quý Dạ Bạch bỏ đi trước, chỉ còn lại một mình người phụ nữ ngồi đó.
Bà ấy nhìn qua vị trí của Nam Khuê, duỗi tay chụp một bức ảnh sau đó gửi đi.
Rồi lại gọi điện thoại: “Tôi tìm được cô gái đó rồi, đi đối chiếu xem có phải là người này không? Còn nữa, điều tra xem người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai? Nhớ điều tra kĩ.”
“Nhớ lấy, nhanh lên, việc này rất quan trọng, nhất định không được chậm trễ.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Ngoài cửa, Lục Kiến Thành cũng không rời đi.
Từ khi Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đi vào, anh vẫn luôn chờ ngoài cửa.
Chờ một lúc, lại cúi xuống xem đồng hồ;
Chờ một lúc, lại cúi xuống xem đồng hồ.
Rốt cuộc hai người đang làm cái gì trong đó vậy?
Đi vào lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra.
Sau khi chờ khoảng nửa giờ, Lục Kiến Thành không chờ được nữa, cũng không còn kiên nhẫn nữa, duỗi chân trực tiếp đi vào.
Kết quả là vừa bước tới cửa chính của bệnh viện, liền thấy Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đang bước ra phía này, hai người đang nói chuyện gì đó, vừa đi vừa cười.
Lục Kiến Thành vừa thấy, trong lòng lại càng cảm thấy không vui.
Thấy hai người đang tiến đến cửa chính, anh lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Cuối cùng, khi họ đến cửa, Lục Kiến Thành lấy điện thoại di động ra và gọi cho Nam Khuê: “Alo, anh là Lục Kiến Thành.”
“Tôi biết, anh có việc gì không?” Nam Khuê hỏi với giọng điệu rất bình tĩnh.
Lục Kiến Thành cũng không phải là người sẽ nhận thua, lập tức ngạo nghễ nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là anh vừa tới bệnh viện, nhớ là em cũng đến giờ tan làm rồi, muốn hỏi em có muốn đi về cùng nhau không thôi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lục có lòng tốt, nhưng chúng ta hình như không tiện đường, hơn nữa cũng không về chung một nhà.”
“Anh có thể……”
Lục Kiến Thành chưa kịp nói xong thì Nam Khuê đã cúp máy.
Nghe tiếng bíp bíp từ đầu dây bên kia, anh không vui siết chặt tay.
Quan trọng hơn là, ngay sau đó, anh trơ mắt nhìn Nam Khuê lên chiếc xe jeep kia cùng Chu Tiễn Nam.
Trong nháy mắt, mắt anh đỏ rực, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Hay lắm, nói không cùng đường với anh sao?
Chẳng lẽ cùng đường với Chu Tiễn Nam?
Theo như anh biết, Chu Tiễn Nam cách vị trí hiện tại của cô còn xa hơn, còn không tiện đường hơn.
Trong xe, Nam Khuê lặng lẽ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhìn không ra chút cảm xúc nào, nhưng từ sau cuộc điện thoại với Lục Kiến Thành, cô liền trở nên trầm mặc hơn, rõ ràng là bị ảnh hưởng.
“Em cãi nhau với cậu ấy sao?” Dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Chu Tiễn Nam hỏi.
“Hả?”
Nam Khuê chợt sững người, ngay sau đó cô chợt nghĩ, chỉ có vài người xung quanh là biết, còn những người khác đều không biết cô và Lục Kiến Thành đã ly hôn.
Nghĩ lại, thực sự không cần đặc biệt giải thích.
“Yên tâm đi, vợ chồng nhất định sẽ xảy ra cãi vã, khi xung đột qua đi rồi sẽ tự nhiên hòa giải.” Chu Tiễn Nam an ủi.
Nam Khuê nhìn sang, nhìn thấy những đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của Chu Tiễn Nam thì bỗng dưng cảm khái.
Trong lòng nghĩ, cô cũng không giấu diếm, nói thẳng: “Sau này nếu anh kết hôn, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với vợ mình, có thể tưởng tượng ra, cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Chu Tiễn Nam chỉ cười mà không nói gì.
Đi qua đèn xanh đèn đỏ, Nam Khuê chỉ tay: “Đi sang bên trái đi.”
Chu Tiễn Nam có chút kinh ngạc: “Bọn em đổi chỗ ở rồi sao?”
Nam Khuê muốn nói chỉ có một mình cô đổi thôi, Lục Kiến Thành vẫn ở chỗ cũ.
Nhưng ngại giải thích nhiều nên cô chỉ “ừm” một tiếng.
Xe vừa dừng dưới cửa, Nam Khuê đã xuống xe ngay.
Tuy nhiên, do gầm xe jeep tương đối cao nên khi đi xuống cô không chú ý, bất ngờ bị trật cổ chân.
“A …” Nam Khuê kêu một tiếng.
Chu Tiễn Nam từ bên ghế lái chạy sang, duỗi tay đỡ lấy cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như trẹo chân rồi, hơi đau một chút.” Nam Khuê nói, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại.
“Vậy em đừng nhúc nhích, để tôi bế em về.”
Nghe thấy từ “bế”, Nam Khuê có chút kinh hãi, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không, không, tôi vẫn có thể đi được, chỉ là đi chậm hơn chút thôi.”
Chu Tiễn Nam cũng nhận ra lời mình nói vừa rồi không hay lắm, lập tức sửa lại: “Tôi gọi chồng em đến đón, hoặc là đỡ em lên.”
Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi cũng thỏa hiệp: “Vậy phiền anh đỡ tôi lên rồi.”
“Không có gì.”
Lục Kiến Thành vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh Chu Tiễn Nam đỡ Nam Khuê, hai người đang chậm rãi đi vào trong.
Nói là đỡ, nhưng anh thấy hai người như đang ôm nhau luôn rồi.
Thật là điên rồi.
Từ khi tan làm đến giờ anh chưa làm được gì hết, chỉ có đi theo cô, nhưng càng đi càng thấy sốt ruột.
Thấy bọn họ lên rồi, Lục Kiến Thành chỉ xuống xe, tùy ý dựa vào xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đợi thời gian trôi qua.
Anh cũng không nhớ là mình đã đợi bao lâu, có lẽ là nửa tiếng.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Chu Tiễn Nam rời đi.
Thấy anh ta lái xe rời đi, Lục Kiến Thành lập tức thả tàn thuốc xuống, gọi điện cho Nam Khuê, trực tiếp nói: “Em có ở nhà không?”
“Có.” Câu trả lời của Nam Khuê đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
“Vậy em đi xuống đi, anh có chuyện muốn tìm em.” Lục Kiến Thành nói.
“Tôi không muốn xuống.”
“Sao vậy? Gặp Chu Tiễn Nam thì không sao, nhưng lại không muốn gặp anh sao? Anh thấy em và anh ta ở bên nhau rất vui vẻ đấy.” Lục Kiến Thành nói, hũ dấm chua trong lòng lại đổ hết ra.
Bây giờ chỉ cần nhắc đến Chu Tiễn Nam là anh lại cảm thấy khó chịu.
“Lục Kiến Thành, anh nói chuyện có lý chút đi, tôi bị trật chân, không động đậy được, anh bảo tôi đi xuống tìm anh kiểu gì đây?”