Đông Họa quay lại ngồi xuống.
Bên ngoài cửa kính xe, mưa vẫn như trút nước, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, khuấy động tạo ra những vòng tròn gợn sóng nước.
Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng văng vẳng bên tai.
Đông Họa cúi đầu, nhẹ nhàng nghịch những ngón tay để che giấu đi sự bối rối trong lòng.
Có lẽ là do không gian hiện giờ quá chật hẹp, hoặc cũng có thể vì hai người họ trước giờ chưa từng ở cùng nhau trong một không gian kín và yên tĩnh như vậy, nên cô ấy càng thêm căng thẳng.
Thậm chí âm thanh của nhịp tim đập cũng rất rõ ràng, hết đợt này đến đợt khác, bồn chồn không yên.
“Chu đại ca!”
“Bác sĩ Đông!”
Bỗng nhiên, cả hai người họ cùng lúc lên tiếng.
Như không thể ngờ hai người lại cùng lúc lên tiếng như vậy, cả hai nhìn nhau mỉm cười.
“Cô nói trước đi.” Chu Tiễn Nam làm cử chỉ của một quý ông.
“Không có gì, chỉ là nhìn cơn mưa này chắc nhất thời vẫn chưa thể tạnh, hay là tôi về trước nhé, tránh làm lỡ việc của anh.”
Chu Tiễn Nam nhẹ giọng: “Không sao, hôm nay tôi không có việc gì, cô không cần lo lắng.”
“Ừm, vậy được.”
Lúc này, Chu Tiễn Nam đưa hộp thuốc lá ra trước mặt Đông Họa: “Tôi hút một điếu có phiền không?”
“Không, không sao!”
Chu Tiễn Nam hạ cửa kính xe xuống một chút, sau đó châm điếu thuốc trong tay.
Khi anh ấy hút thuốc nhìn rất trầm tĩnh, tư thế rất cố định, một tay dựa vào cửa kính xe, tay kia kẹp điếu thuốc rít từng hơi một.
Một lúc sau, khói thuốc bốc lên một chút.
Qua làn khói mờ ảo, Đông Họa phát hiện lông mày của anh ấy nhíu lại, hằn như một cái rãnh sâu.
Nếu như có thể, cô ấy rất muốn xoa dịu rãnh nhăn đó.
Mưa vẫn đang rơi tí tách.
Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, Đông Họa cũng cảm thấy ngại vì làm chậm trễ thời gian của anh ấy.
Lúc này, Chu Tiễn Nam mới cởi áo khoác, đưa cho cô ấy: “Cô trùm cái này lên đầu, tránh ướt mưa về sẽ bị cảm lạnh.”
“Vậy anh thì sao?”
“Tôi không sao, lát nữa về tới nhà sẽ có người che ô đón tôi.”
“Chu đại ca, vậy cảm ơn anh, tôi về trước đây.”
“Ừm.”
Đội áo khoác của anh ấy lên, Đông Họa đeo chiếc túi da nhỏ của mình và chạy nhanh vào trong khu chung cư.
Vì trời mưa quá to nên những vũng nước trên đường đã ngập đầy nước.
Lúc Đông Họa chạy về, cô ấy bị một ít bùn bắn lên người.
Khi về tới nhà, bật đèn lên, lúc này cô ấy mới phát hiện không chỉ trên váy, mà ngay cả trên áo khoác của Chu Tiễn Nam cũng bị một ít bùn bắn lên.
Nhìn mấy vết bùn đất đó, Đông Họa cảm thấy rất xót.
Cô ấy lập tức lấy nước và giặt lại cẩn thận.
Cũng trong quá trình giặt đó, đột nhiên trong đầu cô ấy nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nam Khuê và Lâm Tiêu đã cùng đi tới chỗ Vân Thư.
Sau khi hỏi thăm tình trạng của Vân Thư xong, khi biết không có tiến triển rõ ràng, cô có thể cảm thấy tâm trạng của cha chồng có chút suy sụp.
Nhưng cô có một vài chuyện muốn nói.
“Cha, con muốn nói chuyện với cha một lát.” Nam Khuê nói.
Lục Minh Bác nhìn Lâm Tiêu: “Cậu chăm sóc phu nhân một lát.”
Nói xong, ông đưa Nam Khuê đi sang một căn phòng khác ở ngay bên cạnh.
Khi rèm cửa được kéo ra, căn phòng ngay lập tức trở nên sáng sủa.
Lục Minh Bác rót cho Nam Khuê một cốc nước: “Cơ thể con hồi phục thế nào rồi? Em bé vẫn ổn chứ?”
Nam Khuê vuốt vuốt bụng dưới của mình nói: “Cha, cha yên tâm, con và em bé đều khỏe cả.”
“Hơn nữa, đây là con của con và Kiến Thành, dù thế nào con cũng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt, anh ấy thích con gái như vậy, đợi lúc anh ấy trở về nhất định sẽ rất vui.”
“Khuê Khuê” Lục Minh Bác nhìn biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt cô, không thể nhẫn tâm nói với cô sự thật.
“Cha, dù sao con cũng biết quá trình này hơi dài, nhưng cho dù là một tháng, mười tháng hay là ba năm, năm năm, chỉ cần có thể đợi được anh ấy, đối với con mà nói mọi thứ đều rất xứng đáng.”
Nghe Nam Khuê nói như vậy, Lục Minh Bác không thể bình tĩnh được.
Đôi môi run rẩy, khuôn mặt già nua của ông nhìn Nam Khuê: “Nam Khuê, con? Con đã biết rồi sao?”
Nam Khuê gật đầu: “Vâng, cha, con biết hết rồi, thực ra cha cũng đã biết rồi, có đúng không?”
Lục Minh Bác buồn bã gật đầu.
“Xin lỗi!”
Ngay sau đó, cả hai người cùng lúc nói.
Họ đều bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc vì đã che giấu sự thật.
“Cha, con biết, thực ra ý định ban đầu chúng ta đều giống nhau, không muốn đối phương phải lo lắng.”
“Con nói đúng, cha thực sự sợ con không chấp nhận được sự thật này.”
Nở nụ cười đau khổ, Nam Khuê nói: “Con không thể chấp nhận được, cho đến bây giờ con cũng không chấp nhận được, nhưng nếu con cứ không chấp nhận thì sẽ như thế nào chứ? Con phải khiến cho bản thân mình chấp nhận nó.”
“Cha, mấy ngày nay cha dốc sức lo cho sức khỏe của mẹ, có thể không quá quan tâm tới những chuyện bên ngoài, tin tức về việc Kiến Thành xảy ra chuyện đã được truyền ra ngoài, trong công ty bây giờ rất hỗn loạn, mọi việc kinh doanh đình trệ, cổ phiếu cũng giảm mạnh, con tìm cha là mong cha có thể trở lại điều hành công ty.”
“Được” Lục Minh Bác gật đầu: “Cha đi thay quần áo, lập tức cùng Lâm Tiêu tới công ty.”
“Cha, sao cha lại?”
Thấy Lục Minh Bác đồng ý nhanh như vậy, thành thật mà nói, Nam Khuê vô cùng bất ngờ.
Cô biết, cha chồng cô đã không quan tâm tới việc của công ty nhiều năm rồi.
Cũng không sẵn lòng quay trở lại.
Cô ban đầu còn tưởng rằng phải thuyết phục một phen, không ngờ rằng cha chồng cô lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Thấy cô nghi ngờ, Lục Minh Bác chủ động nói: “Kiến Thành mất tích, mẹ con vẫn đang nằm trên giường bệnh, công ty không chỉ là mối bận tâm của họ, mà còn là tâm huyết cả đời của ông nội. Vì mọi người, cha nhất định sẽ bảo toàn công ty.”
“Nếu không tới lúc Vân Thư tỉnh dậy, cha còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy nữa.”
“Cảm ơn cha!”
Nam Khuê thực lòng muốn nói câu “Cảm ơn!”
“Không cần cảm ơn, đây là trách nhiệm mà cha nên gánh vác mà.”
Đột nhiên, Lục Minh Bác nhìn Nam Khuê: “Khuê Khuê, có phải con đang điều tra vụ tai nạn xe hơi của mẹ và vụ tai nạn máy bay của Kiến Thành không?”
“Vâng!”
Dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng xét đến thân phận của mình, hiện tại không có bằng chứng xác thực, tất nhiên cô không thể nói với cha chồng rằng mọi chuyện đều do mẹ con Hạ Nhu gây ra.
Lục Minh Bác hỏi thẳng cô: “Có manh mối gì không?”
“Có một ít rồi ạ.”
Nam Khuê không giấu giếm và nói ra sự thật.
“Khuê Khuê, thực ra trong lòng con đã có đối tượng nghi ngờ rồi phải không? Có thể nói cho cha biết không?”
Câu hỏi này thực sự khiến Nam Khuê vô cùng khó xử.
Cô im lặng, không biết phải nói thế nào.
Cuối cùng Lục Minh Bác chủ động phá tan sự im lặng này: “Thực ra con không nói cha cũng biết, con nghi ngờ những việc này đều là do Hạ Nhu và Quý Dạ Bạch làm, đúng không?”
“Con đừng lo, cha không phải muốn bao che cho họ đâu. Sở dĩ hôm nay cha hỏi con là muốn đích thân nói với con rằng, nếu thật sự có bằng chứng chứng minh là do hai mẹ con họ làm, con nhất định phải đòi lại công bằng cho Thư Nhi và Kiến Thành.”
“Cha tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ đích thân tống bọn họ vào tù để chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
“Cha, những lời cha nói là thật ạ?” Nam Khuê ngước mắt lên nhìn ông.