Lục Kiến Thành lắc đầu, sắc mặt trầm trọng.
Anh căn bản sẽ không làm những việc mạo hiểm như vậy.
Chẳng qua chỉ là 2000 vạn, Lục Kiến Thành anh trả được, anh cũng chẳng thiếu chút tiền đó.
Mục đích của anh chỉ có một: Đảm bảo an toàn cho Khuê Khuê một cách tuyệt đối.
Theo kế hoạch ban đầu của anh, chỉ cần những người đó có thể nhận được 100 vạn mỗi phút, bọn họ tuyệt đối sẽ không đuổi theo.
Hai mươi phút sau, anh sẽ đưa Nam Khuê đến nơi đã chỉ định sẵn và đi đến vị trí an toàn mà anh đã bố trí.
Người của anh cũng đang đợi ở đó.
Khi đó, cho dù người của Vũ Bằng có đuổi theo cũng không làm hại đến bọn họ được nữa.
Mà sự xuất hiện của nhóm cảnh sát này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
Biết được điều này, Nam Khuê càng thêm khó hiểu nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Chẳng lẽ họ phát hiện ra em bị bắt cóc nên đặc biệt đến cứu chúng ta sao?”
“Chưa chắc, cũng có thể là vì nguyên nhân khác.”
Lục Kiến Thành nói tiếp: “Tuy nhiên, có thể khẳng định một điều.”
“Là gì?”
“Cảnh sát hẳn là đang mai phục nhưng không cẩn thận bị phát hiện, đám người kia tưởng là anh báo cảnh sát nên mới điên lên muốn giải quyết chúng ta.”
Nam Khuê hít sâu một hơi: “May mà không có nguy hiểm.”
“Đúng vậy, thật may mắn.”
Lục Kiến Thành nói xong, vẻ mặt của hai người càng thêm đau khổ.
Lúc này Nam Khuê lập tức phát hiện ra, liền hỏi: “Kiến Thành, anh thế nào…?”
Lời còn chưa kịp nói xong cô đã nhìn thấy vết máu trên người Lục Kiến Thành.
Nhất thời bị dọa đến ngơ người.
Sao lại chảy nhiều máu như vậy?
Cô thậm chí không biết anh bị thương khi nào.
“Kiến Thành, anh chịu đựng chút, không phải anh nói người của chúng ta sắp tới rồi sao?”
“Em cầu xin anh, anh đừng làm em sợ, anh nhất định không được làm sao đấy.”
Giờ đây Nam Khuê cực kỳ hoang mang lo sợ.
Lục Kiến Thành vươn tay sờ đầu cô, trên môi nở nụ cười: “Đồ ngốc, đừng sợ, chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi.”
“Yên tâm, không chết đâu, mạng anh còn dai lắm.”
Nam Khuê vẫn rất hoảng loạn, vừa nhìn thấy vết máu trên cánh tay anh, cô đã không kìm được nước mắt.
“Lục Kiến Thành, vết thương ngoài da cái gì, đây rõ ràng là vết thương do súng bắn, anh bị trúng đạn bao giờ, sao anh không nói cho em biết?”
“Nếu anh nói cho em biết, em nhất định sẽ khóc.” Lục Kiến Thành cười nói.
Nam Khuê lập tức liều mạng lau nước mắt, đồng thời hít sâu một hơi dài.
Sau đó buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Cô nghĩ, nếu là người khác, đối mặt với vết thương do súng đạn như vậy, cô sớm đã bình tĩnh rồi sau đó sẽ bắt đầu xử lý miệng vết thương đâu vào đấy.
Nhưng nhìn vết thương của Lục Kiến Thành trước mặt, cô lại thấy rất hoảng loạn.
Cô là một bác sĩ, một bác sĩ.
Đây là sở trường của cô.
Cô nhất định có thể cứu anh.
Mặc dù, kinh nghiệm của cô còn nhiều thiếu sót, cô mới chỉ đang trong giai đoạn thực tập, cũng chưa bao giờ điều hành ca mổ.
Nhưng ở bệnh viện cô đã gặp nhiều trường hợp chảy máu rất nhiều rồi, cô không sợ.
Cô không thể sợ.
“Kiến Thành, anh cố chịu một chút, để em cầm máu miệng vết thương cho anh.”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
“Nhưng mà anh sẽ đau, rất đau, bác sĩ Nam, em nói xem, làm sao bây giờ?” Lục Kiến Thành hơi nhíu mày nói.
Anh vừa nói đau, Nam Khuê lại thấy luống cuống, rối loạn.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Xin lỗi anh, Kiến Thành, bây giờ em không có thuốc giảm đau ở đây, anh cố chịu một chút, anh chảy nhiều máu quá, em bắt buộc phải cầm máu cho anh trước.”
“Đồ ngốc, anh không cần lời xin lỗi của em, nếu bây giờ có một nụ hôn môi, có thể là anh sẽ không đau như vậy nữa.”
Nam Khuê nghe vậy, gần như không do dự gì.
Cô cúi đầu xuống, đặt lên môi Lục Kiến Thành một nụ hôn.
Anh còn tưởng cô sẽ có chút ngại ngùng.
Nhưng mà cô không hề do dự chút nào, ánh mắt rất kiên định.
Hôn xong, Nam Khuê không có rời đi ngay mà nhìn về phía anh: “Bây giờ anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
“Có tốt hơn, nhưng lượng điện vẫn chỉ có 30%, nghe nói 100% mới đạt hiệu quả tốt nhất.”
Nam Khuê lại cúi đầu xuống và hôn anh hai lần liên tiếp.
Sau đó bật dậy, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: “Còn bây giờ thì sao? Điện đã được sạc đầy chưa?”
“Đã đầy rồi, nhưng mà chuẩn bị hao tổn nên còn cần một nguồn điện vô tận nữa.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê tức giận, không khỏi nhéo nhéo cánh tay anh, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương: “Lục Kiến Thành, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn ở đây nói giỡn nữa.”
Cô vừa nói xong, Lục Kiến Thành liền kêu rên một tiếng.
Đột nhiên Nam Khuê lại thấy đau lòng: “Được rồi, em không nói nữa, anh nằm yên đi.”
“Được.” Lục Kiến Thành nghe lời nhắm mắt lại.
Lúc này, Nam Khuê duỗi tay xé phần tay áo cô xuống.
May mà lúc này quần áo cô còn có chút tác dụng.
Trong toàn bộ quá trình, Nam Khuê gần như đều run run tay băng bó cho Lục Kiến Thành.
Nhưng mà viên đạn vẫn chưa được lấy ra, trái tim cô vẫn luôn treo lơ lửng.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai: “Tổng giám đốc Lục.”
“Tổng giám đốc Lục, anh bị sao vậy, bị thương sao?” Người đến lo lắng hỏi.
Lục Kiến Thành duỗi tay, nhàn nhạt nói: “Không sao, không cần căng thẳng.”
Nam Khuê vỗn dĩ đã rất sợ, bọn họ lo lắng một thì cô lo lắng mười.
“Tổng giám đốc Lục, xin lỗi, chúng tôi đến muộn rồi.”
“Không trách mấy người, không ai ngờ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Đúng vậy, chúng tôi thậm chí còn không biết rằng vẫn có một nhóm cảnh sát đang phục kích trên ngọn núi này, bọn họ có vẻ đang vây bắt bọn người kia.”
Đúng lúc này, một nhóm cảnh sát áp sát bọn bắt cóc và đi xuống.
Nhìn thấy Nam Khuê và Lục Kiến Thành, họ bước tới và dừng lại.
“Hai người là những người vừa bị bắt sao? Trúng đạn rồi à? Tình hình thế nào rồi? Có cần chúng tôi giúp không?” Một trong những cảnh sát bước lên trước.
Nam Khuê gật đầu: “Ừmm, có bị trúng đạn, cũng khá nghiêm trọng, nếu các anh có thể giúp đỡ thì thật tốt quá.”
Vì xe cảnh sát đi đến bệnh viện khá êm và thẳng đường nên chắc sẽ nhanh hơn một chút.
Như vậy Lục Kiến Thành có thể nhanh đến bệnh viện hơn, nhanh được mổ hơn.
“Được rồi, chờ sau khi chữa vết thương xong, mong anh chị phối hợp với chúng tôi đến đồn cảnh sát lập biên bản.”
“Được.”
“Đúng rồi, cô tên là gì, đọc số điện thoại cho tôi.”
“Nam Khuê, 138 …”.
Khi cô nói tên xong, đột nhiên ngón tay của người phía sau khẽ run lên, bởi vì kích động, nên anh đã ho khan dữ dội.
Người bên cạnh thấy vậy, lập tức lo lắng nói: “Đội trưởng Chu, anh sao vậy? Có nghiêm trọng không?”
Chu Tiễn Nam chậm rãi mở mắt, yếu ớt nói: “Cậu … cậu đỡ tôi qua đi.”
Vốn dĩ anh ấy đang đứng đằng sau, được mọi người vây quanh bảo vệ.
“Đội trưởng Chu, cơ thể anh?” Người bên cạnh lo lắng, do dự.
Chu Tiễn Nam thấp giọng nói, có chút tức giận: “Đỡ tôi qua đó.”
Dù bị thương nhưng giọng nói của anh vẫn rất uy nghiêm.
“Được rồi, anh đừng kích động, để tôi đỡ anh qua.”
Nhìn thấy anh ấy tiến lên, hai người đứng hai bên tự động lui về hai phía, nhường đường rộng cho anh ấy.
Khi nhìn thấy Nam Khuê, anh ấy không thể nhịn được nữa, thấp giọng gọi: “Nam Khuê.”
Nam Khuê vốn dĩ đang ngồi bên cạnh Lục Kiến Thành để kiểm tra vết thương cho anh, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô lập tức quay đầu lại!
“Tiễn Nam, thật sự là anh sao?”