Mục lục
Người vợ của Lục Thiếu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà sau khi cô đi qua nhìn rõ người đó mới nhẹ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh không phải là anh ấy.”

“Xin lỗi, tôi nhìn nhầm rồi.”

Chiều cao và thân hình của hai người đều không khác nhau lắm, cả hai đều mặc áo trắng và quần đen, ngay lúc đó cho người ta cảm giác hai người đặc biệt giống nhau.

Đều lạnh lùng như nhau.

Hơn nữa, đèn trong phòng mờ ảo, chỉ phác họa ra một hình dáng mơ hồ, Nam Khuê lại đang hơi choáng váng nên ngay lập tức nhận nhầm Quý Dạ Bạch.

Sau khi nhận ra mình đã nhận nhầm người, cô cũng dừng lại rồi xoay người trở về.

Có thể là đi khá nhanh nên đột nhiên cô lảo đảo một chút, toàn bộ cơ thể như ngã xuống sàn.

“A …?” Cô theo bản năng kêu lên một tiếng.

“Khuê Khuê, cẩn thận.” Tống Dực cũng hét lên rồi vội vàng chạy tới.

Nhưng dù sao khoảng cách cũng tương đối xa, cô ấy không chạy đến nhanh như vậy được.

Ngay khi Nam Khuê nghĩ rằng cô sẽ ngã xuống đất thì đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ giữ lấy người cô.

Bị dọa một phen, Nam Khuê cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.

Khi thấy người đang giữ mình là Quý Dạ Bạch, cô nhanh chóng rút khỏi vòng tay của anh ấy, cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi: “Cảm ơn, Quý Viện!”

Quý Dạ Bạch thu tay lại và chỉ khẽ liếc nhìn cô, từ đầu đến cuối anh ấy đều im lặng, không nói một lời nào.

Tống Dực lập tức chạy tới đỡ Nam Khuê: “Thế nào? Có bị thương không?”

“Không, không sao đâu.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta qua bên kia đi.”

Tống Dực lại đưa Nam Khuê về lại vị trí vừa rồi.

Lúc này, chủ quản Lưu đi đến hàn huyên vài câu với Quý Dạ Bạch.

Quý Dạ Bạch một tay đút túi quần, đôi mắt lành lạnh nhìn thoáng qua toàn bộ căn phòng.

Không hiểu vì sao mà Nam Khuê cảm giác ánh mắt anh ấy đang dừng trên người cô.

Chỉ mong là không phải, hy vọng là do cô nghĩ nhiều.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia, tôi xin mời tất cả một ly.”

Lời vừa dứt, Quý Dạ Bạch lập tức ngẩng đầu uống cạn một ly rượu vang đỏ.

Mấy nữ đồng nghiệp bên cạnh nhìn anh ấy uống rượu, hầu như đều bị mê hoặc.

Nam Khuê cũng ngây ngẩn cả người, nhưng không phải vì thấy động tác của Quý Dạ Bạch quá ngầu mà là vì anh ấy có nhiều khía cạnh khá giống với Lục Kiến Thành.

Đặc biệt là tại không gian ánh sáng mờ mờ này, khi chỉ thấy mơ hồ, cô càng cảm thấy người trước mắt quá giống Lục Kiến Thành.



Giống, thật sự rất giống.

Lúc này cô đang nhìn Quý Dạ Bạch, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Lục Kiến Thành.

Cho đến khi Tống Dực duỗi tay chọc chọc vào tay cô: “Này, Khuê Khuê, hoàn hồn lại đi.”

Lúc này Nam Khuê mới nhận ra cô đang nhìn chằm chằm Quý Dạ Bạch.

Quan trọng hơn là có một vài đồng nghiệp phát hiện ra điều đó, cứ nhìn về phía cô.

Không chỉ vậy, ngay cả Quý Dạ Bạch cũng nhìn về phía cô, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Cho nên cô vừa ngẩng đầu liền không hẹn mà gặp mà đụng phải ánh mắt của Quý Dạ Bạch, cô hơi ngượng nên lập tức cúi đầu.

Hai má cô hơi ửng đỏ, mất tự nhiên ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu để chuyển hướng chú ý.

Sau khi chào hỏi xong, mọi người đều nghĩ Quý Dạ Bạch sẽ rời đi, ngay cả chủ quản Lưu cũng nghĩ vậy.

Bởi vì từ trước tới nay, Quý Dạ Bạch luôn giữ truyền thống chỉ đến trả tiền, mấy năm liền không đến rồi.

Cho nên lần này anh ấy đến tham gia làm mọi người rất bất ngờ.

Càng không nói là tới uống rượu, hơn nữa uống xong rượu anh cũng không rời đi ngay.

Mọi người nhìn thấy Quý Dạ Bạch tìm một chỗ ngồi xuống, bắt chéo chân rồi ung dung dựa vào đó, chủ quản Lưu đột nhiên ngẩn cả người, cũng không biết nói gì nữa.

Cuối cùng, chỉ dám hỏi một câu.

“Quý Viện, cậu…Cậu muốn ngồi lại đây một lát sao?”

“Không được sao?” Quý Dạ Bạch ngước mắt lạnh lùng hỏi.

Giọng nói lạnh lẽo của anh ấy làm chủ quản Lưu run cầm cập, vội vàng giải thích: “Không, không phải, Quý Viện, cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, ý tôi là tôi biết cậu không thích nơi náo nhiệt, để tôi sắp xếp một chỗ yên tĩnh cho cậu.”

Ánh mắt Quý Dạ Bạch lơ đãng quét một vòng, cuối cùng dừng ở bên người Nam Khuê, mở miệng nói: “Không cần, tôi ngồi đây được rồi.”

“Mọi người không cần câu nệ, cứ chơi tiếp đi.”

“Vâng.”

Chủ quản Lưu đáp sau đó rời đi.

Trong lòng toát hết mồ hôi lạnh, anh ngồi ở đây, mọi người sao có thể tự nhiên chứ.

Quả nhiên, bầu không khí trong phòng đột nhiên lắng xuống, yên lặng hơn rất nhiều. Mọi người cũng ngại chơi tiếp.

Dù sao ở cạnh cũng có một vị lãnh đạo lớn như thế, mọi người ít nhiều cũng có chút căng thẳng.

Tống Dực kéo Nam Khuê đến một góc, sau đó thần thần bí bí hỏi: “Khuê Khuê, không phải cậu nhìn trúng Quý Viện rồi đấy chứ?”

“Cái gì?”

“Mình thích Quý Viện á? Làm sao có thể chứ?” Nam Khuê không thể tin được những gì cô vừa nghe.

“Vậy khi nãy lúc Quý Viện uống rượu, cậu cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy, không chỉ mình mà tất cả mọi người đều nhìn thấy. Bây giờ mình sợ không phải chỉ mình mình nghĩ vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.”



Tống Dực nói tiếp: “Còn cái ngã vừa rồi của cậu, chỉ sợ mọi người nghĩ là cậu cố ý.”

Nam Khuê đỡ trán, đau đầu nói: “Mình thật sự không có, mình đã có người mình thích rồi, thật sự không thích Quý Viện.”

“Vậy thì tốt rồi, vậy mình cũng yên tâm rồi, Quý Viện mặc dù rất đẹp trai tuấn tú, nhưng dù sao khoảng cách giữa anh ấy và chúng ta cũng quá lớn, anh ấy làm chức cao, gia đình giàu có, còn có một người bạn gái cũ nhớ mãi không quên, yêu anh ấy chắc chắn sẽ phải chịu khổ, cậu không thích là tốt rồi.”

Bạn gái cũ nhớ mãi không quên?

Kể từ khi trải qua chuyện của Phương Thanh Liên, Nam Khuê đã thực sự sợ hãi cái gọi là bạn gái cũ.

Trong nháy mắt, ấn tượng với Quý Dạ Bạch cũng giảm đi rất nhiều.

Nửa tiếng sau, khi tất cả mọi người để ý thấy sự chú ý của Quý Dạ Bạch không đặt trên người họ, giống như chỉ ngồi đó thôi, mọi người mới dần dần thả lỏng.

Tống Dực cũng kéo Nam Khuê đi chơi trò chơi, vốn dĩ Nam Khuê không muốn chơi, vì nếu chơi thua là phải uống rượu.

Nhưng tất cả mọi người đều gọi cô chơi, cô cũng không muốn làm mọi người mất hứng nên gật đầu đồng ý.

Thật ra cô cũng chẳng có tâm trạng để chơi.

Cô vẫn không ngừng nghĩ về hai người phụ nữ bên cạnh Lục Kiến Thành hồi nãy.

Chết tiệt, cô muốn chơi trò chơi, cô muốn được thoải mái, cô mới không thèm nghĩ đến anh.

Nam Khuê lắc đầu dữ dội, tự khuyên nhủ bản thân.

Lúc này, những người xung quanh hét lên: “Nam Khuê, đến lượt cậu rồi, mau xoay đi”.

“Được, được.”

Kết quả vừa xoay, cô đã lập tức thua.

Sau đó bắt buộc phải uống rượu.

Nếu đã đồng ý rồi thì không thể thất hứa, ơn nữa có nhiều người nhìn như vậy, cô không uống không được.

Cho nên chỉ có thể cắn răng, căng da đầu mà uống.

Kết quả là không biết tối đó xảy ra chuyện gì, hoặc là do tâm tình bị ảnh hưởng mà vận may của cô lại cực kì kém.

“Nam Khuê, tới lượt cậu rồi.”

“Nam Khuê, lại tới lượt cậu rồi.”

“Nam Khuê, uống chậm thôi.”


Cuối cùng, cô cảm thấy vận may của mình hôm nay về con số không rồi, cô thua rất nhiều, có lúc còn thua liên tục ba lần.


Có lẽ là do tiếng chơi trò chơi quá ồn ào mà Quý Dạ Bạch có liếc mắt qua một cái, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.


Nam Khuê xoay người che miệng lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Quý Dạ Bạch.


Vào lúc đó, cô nhìn thấy rõ ràng vẻ trào phúng hài hước trong mắt anh ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK