Chỉ là cậu bé còn nhỏ, chỉ giả vờ không hiểu mà thôi.
Nhưng thật ra, trong lòng cậu bé cái gì cũng biết.
Tuy nhiên, cậu bé không muốn cha mẹ lo lắng.
Cho nên, cậu bé chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết.
Bởi vì chỉ có như vậy, cha mẹ mới yên tâm, mới không buồn, mẹ sẽ không vì đau lòng mà khóc như vậy.
Rất nhanh, Niệm Khanh đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mãi đến khi cánh cửa phòng giải phẫu đóng lại, Nam Khuê mới tựa vào lòng Lục Kiến Thành bật khóc.
Lúc này, Tư Mục bé nhỏ chạy tới, ôm lấy bọn họ.
Con ngươi đen láy trong suốt nhìn bọn họ: “Mẹ ơi, em trai có gặp nguy hiểm không ạ?”
“Mẹ, em trai sẽ khỏe mạnh đúng không?”
Nam Khuê lập tức lau nước mắt trên mặt, ngồi xổm xuống ôm lấy Tư Mục bé nhỏ.
“Tại sao Tư Mục lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì bác sĩ đã nói qua, ông ấy nói bệnh của em trai rất nghiêm trọng, muốn chữa khỏi bệnh không dễ dàng, nếu như phẫu thuật không tốt, có thể em ấy sẽ không thể bước ra khỏi phòng phẫu thuật nữa.”
“Bác sĩ nói khi nào?”
“Chính là lần trước em trai nằm viện, lúc mẹ và bác sĩ nói chuyện, con và em trai vụng trộm nghe thấy.”
Nam Khuê vừa nghe, trong nháy mắt ôm lấy Tư Mục bé nhỏ, nước mắt điên cuồng chảy ra.
Trách không được cô cảm thấy Niệm Khanh lúc đi vào rất khác thường.
Thì ra, Niệm Khanh của cô cái gì cũng biết.
Cậu bé sợ phẫu thuật gặp nguy hiểm, cũng sợ mình không thể tỉnh lại được nữa, không bao giờ nhìn thấy cha mẹ nữa.
Cho nên mới lấy hết dũng khí xin cha mẹ một nụ hôn.
Lại nghĩ đến cảnh đó, nước mắt Nam Khuê tựa như nước vỡ đê, lau kiểu gì cũng không lau khô được.
“Thực xin lỗi, Niệm Khanh, là mẹ có lỗi với con.”
Niệm Khanh của cô ngoan ngoãn như vậy, vì sao lại phải chịu nhiều tai vạ như vậy?
“Mẹ, em trai nhất định sẽ đi ra đúng không?” Tư Mục bé nhỏ lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt kia tràn ngập bất an cùng bối rối.
Lục Kiến Thành ôm bọn họ, giọng nói trầm ổn có lực vô cùng rõ ràng vang lên: “Niệm Khanh nhất định sẽ đi ra, cha tin là như vậy, hai người có tin không?”
“Tin, em cũng tin là như vậy.” Nam Khuê lau nước mắt, chắc chắn gật đầu.
Đúng vậy, cố gắng lâu như vậy, đây là thời điểm gần kề với thành công nhất, cô đương nhiên phải có hy vọng.
“Vậy con cũng tin.” Tư Mục bé nhỏ cũng chắc chắn gật đầu.
Khoảng thời gian chờ đợi, chính là thứ dày vò con người ta nhất.
Nam Khuê ôm Tư Mục bé nhỏ ngồi trên ghế bên cạnh, Lục Kiến Thành vẫn nắm chặt tay bọn họ.
Toàn bộ hành lang, đặc biệt yên tĩnh.
Chỉ có ánh đèn trên đỉnh đầu lạnh lẽo chiếu rọi.
Trên mặt đất, cơ hồ ngay cả tiếng động khi một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Lúc đầu, bọn họ còn có thể an ủi chính mình, phẫu thuật nhất định sẽ rất thuận lợi, Niệm Khanh nhất định sẽ an toàn từ bên trong đi ra.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua từng phút từng phút một.
Khi đèn trong phòng giải phẫu vẫn sáng lên, không có bất kỳ động tĩnh gì, Nam Khuê rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng hốt.
Trời cũng đã muộn rồi.
Ăn tối, ba người đều không có bất kỳ khẩu vị nào.
Tất cả họ đều lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Lại mấy tiếng đồng hồ nữa trôi qua, đêm đã khuya, thân thể Tư Mục bé nhỏ kỳ thật đã có chút chịu không nổi, cậu bé cúi đầu, cả người đã không vực dậy nổi tinh thần.
Nhưng vẫn liều mạng mở to hai mắt.
“Tư Mục nếu như mệt thì ngủ trong lòng mẹ một lát đi!” Nam Khuê đau lòng ôm cậu bé vào trong ngực.
Tư Mục bé nhỏ lại kiên định lắc đầu: “Không, mẹ, con không ngủ, con phải chờ em trai an toàn ra ngoài rồi mới ngủ.”
Biết Tư Mục cũng lo lắng như mình, cho dù ngủ cũng ngủ không yên, cho nên Nam Khuê cũng không khuyên nữa.
Bởi vì nhiệt độ đêm khuya thấp hơn ban ngày rất nhiều, cô ôm Tư Mục chặt hơn một chút.
Trên người, đột nhiên trầm xuống.
Áo khoác của Lục Kiến Thành đã đáp lên người bọn họ.
Thấy anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Nam Khuê có chút lo lắng: “Anh mặc vào đi, đừng để bị lạnh.”
“Anh không lạnh, hai mẹ con cứ khoác đi.”
Trong hành lang dài, vẫn im lặng như cũ.
Không nhớ là sau bao lâu, đột nhiên đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Lục Kiến Thành lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Nam Khuê vì ôm Tư Mục, chân có chút tê dại, tốc độ đứng dậy liền chậm lại một chút.
Nhưng cũng ôm Tư Mục nhanh chóng vọt tới.
“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
Khi hỏi ra những lời này, cả trái tim Lục Kiến Thành đều đập loạn xạ.
Hoảng hốt và sợ hãi, cơ hồ giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Biết họ đang lo lắng, bác sĩ vừa tháo khẩu trang, vừa đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Ca phẫu thuật tương đối thuận lợi, phải xem tình hình thích ứng sau này của đứa bé, nếu không có tác dụng phụ gì nghiêm trọng thì hết thảy đều thuận lợi.”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành ngửa đầu, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng xoay người, anh ôm lấy Nam Khuê.
Nam Khuê cũng dùng sức ôm chặt anh, thẳng đến lúc này, mới phóng thích hô lên: “Thật tốt quá, Kiến Thành, Niệm Khanh của em, thằng bé… Thằng bé an toàn rồi!”
“Sau này, một nhà bốn người chúng ta có thể hạnh phúc sống cùng nhau đúng không?”
Lục Kiến Thành không kìm nén được kích động, liên tục vuốt ve mái tóc của cô, cuối cùng cổ họng mới nghèn nghẹn nước mắt lưng tròng: “Đúng vậy, về sau cả nhà chúng ta đều khỏe mạnh, chờ Niệm Khanh tĩnh dưỡng xong, chúng ta liền về nhà.”
“Được.”
Thấy cha mẹ kích động ôm nhau, nghe bọn họ nói như vậy, Tư Mục bé nhỏ rốt cuộc cũng vui vẻ bật cười.
“Cha mẹ, vậy chúng ta mau đưa em trai về phòng đi.”
“Được.”
Lúc này, Niệm Khanh bé nhỏ vừa lúc được đẩy ra.
Cậu bé vẫn còn trong quá trình gây mê, đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, mím môi, hàng lông mi cong dài giống như một chiếc quạt.
Liếc mắt một cái nhìn qua, giống như là đang ngủ say vậy.
Khi trở về phòng, Nam Khuê đi theo bên giường Niệm Khanh.
Lục Kiến Thành ôm Tư Mục bé nhỏ.
Vừa đi không tới mấy bước, anh rõ ràng cảm giác trên vai nặng nề, quay đầu nhìn, nhóc con kia đã không chịu nổi cơn buồn ngủ trực tiếp ngủ thiếp đi.
Biết cậu bé rất buồn ngủ, nhưng bởi vì em trai chưa đi ra, cho nên vẫn cố gắng chống đỡ không dám ngủ.
Hiện tại em trai đã an toàn đi ra, cậu bé mới dám an tâm mà ngủ.
Ôm Tư Mục vào lòng, Lục Kiến Thành cưng chiều hôn lên trán cậu bé: “Vất vả rồi, Tư Mục ngủ ngon, cha mẹ nhất định sẽ chăm sóc em trai thật tốt, chờ em trai khôi phục, con liền có thể dẫn em đi chơi.”
Tìm tư thế thoải mái trong lòng anh, Tư Mục bé nhỏ tiếp tục an ổn ngủ thiếp đi.
Đến phòng, Lục Kiến Thành buông Tư Mục xuống, đắp chăn cho cậu bé.
Sau đó mới đi xem Nam Khuê và Niệm Khanh.
Nam Khuê vẫn canh giữ bên cạnh Niệm Khanh, đôi mắt kia càng tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm, một giây cũng không nỡ rời đi.
“Muộn rồi, em đi ngủ trước đi, để chông Niệm Khanh cho.” Lục Kiến Thành mở miệng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Nam Khuê lắc đầu: “Em không buồn ngủ, em chỉ muốn trông chừng thằng bé.”
“Khuê Khuê, anh biết em lo lắng, nếu bác sĩ đã nói phẫu thuật rất thuận lợi, em cũng không nên gây áp lực quá lớn cho mình.”
“Hơn nữa, phẫu thuật chỉ là bước đầu tiên, sau khi phẫu thuật chăm sóc và nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất, ngoại trừ chính chúng ta, đem Niệm Khanh giao cho ai cũng không yên tâm, cho nên chúng ta nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ có chúng ta tốt, mới có đủ sức lực chăm sóc tốt thằng bé và Tư Mục.”