“Đúng vậy, từ biệt.”
“Cố Mạc Hàn, thật sự rất xin lỗi anh, xin lỗi vì những ngày trước đã gây ra nhiều rắc rối cho anh, cũng xin lỗi vì đã khiến anh khó xử, nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không thế nữa, Tiễn Nam đến đón em rồi, em phải trở về rồi.”
“Thế nên, chúng ta tạm biệt nhé, bảo trọng!”
Lúc nói những lời này, khóe miệng của cô vẫn luôn đem theo một nụ cười nhàn nhạt.
Giống như là đến đây để nói với anh một chuyện vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc vậy.
Sau khi nói xong chữ cuối cùng, Nam Khuê một khắc cũng không ở lại.
Cô quay người lại, bước chân nhanh chóng, quật cường đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, đột nhiên, một sự đau đớn kịch liệt bao vây lấy Cố Mạc Hàn.
Anh vội vàng duỗi tay ra, nhưng đã quá muộn rồi, ngón tay của anh thậm chí còn không đụng đến được vạt áo của cô.
Trước mắt anh, chỉ còn lại một màu đỏ.
Một màu đỏ hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.
Anh duỗi tay ra muốn nắm lấy, nhưng lại chẳng nắm được gì.
Anh chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn cô đi xa dần, xa dần.
Đột nhiên, anh giống như bừng tỉnh, theo bản năng của cơ thể mà nhanh chóng chạy đuổi theo.
Nhưng lúc này, phía sau truyền đến tiếng gào thét đau khổ của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, đừng, đừng đi.”
“Em cầu xin anh, đừng đi mà.”
“Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, anh đã đồng ý cưới em làm vợ rồi, anh đừng đi có được không?”
Cố Mạc Hàn đau khổ nhìn cô ta.
Rất lâu sau, đôi môi tái nhợt của anh mới nói ra được một câu: “Xin lỗi Hiểu Tinh, anh cũng nghĩ rằng anh có thể, có thể từ bỏ cô ấy để bù đắp cho em, nhưng anh sai rồi.”
“Em biết không? Thời khắc nhìn thấy cô ấy rời đi, trái tim của anh liền trống trỗng.”
“Không có cô ấy, anh như xác chết không hồn, xin lỗi Hiểu Tinh, anh sẽ dùng tất cả mọi cách để bù đắp cho em, trừ anh ra. Nhưng bây giờ anh nhất định phải đi tìm cô ấy.”
Cố Mạc Hàn bắt đầu chạy ra ngoài.
Nhưng lúc này, Chu Hiểu Tinh đột nhiên chạy đuổi theo ôm chặt lấy cánh tay của anh.
Cô ta bật khóc, khuôn mặt đầm đìa nước mắt la hét.
“Mạc Hàn, em xin anh hãy thương lấy em, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, có chuyện gì sau này chúng ta nói tiếp nhé, được không? Chúng ta hay hoàn thành hôn lễ trước đã.”
“Những người có mặt ở đây hôm nay đều là người thân bạn bè của em, nếu như anh đi rồi, mọi người sẽ nhìn em như thế nào? Anh bảo em phải sống thế nào đây?”
Chu Hiểu Tinh ôm chặt lấy Cố Mạc Hàn không buông.
Hoàn toàn không cho anh rời đi.
Nhưng Cố Mạc Hàn duỗi tay ra, vô cùng kiên định mà hất tay cô ta ra.
Từ câu từng chữ, vô cùng rõ ràng mà nói với cô ta: “Hiểu Tinh, là anh đã phụ em cũng được, là anh nợ em cũng được, em muốn đánh anh, mắng anh, anh đều chịu hết, nhưng xin lỗi, hôn lễ ngày hôm hay hủy bỏ, anh không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp túc tiến hành nó được.”
“Anh yêu cô ấy, thế nên anh nhất định phải đi tìm cô ấy.”
Cố Mạc Hàn bắt đầu đi ra ngoài.
Chu Hiểu Tinh biết bản thân không thể ngăn cản nổi anh nữa rồi.
Lúc này, cô ta cao giọng hét lớn: “Cố Mạc Hàn, em hỏi anh một câu, anh nhất định phải đi tìm cô ta, đúng không?”
“Đúng.”
Câu trả lời của anh rất kiên định, quả quyết, không có một chút do dự nào.
“Được.”
Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh mỉm cười.
“Hay lắm, vậy anh đi tìm cô ta đi, nhưng, em sẽ khiến cho anh mãi mãi không bao giờ quên được em, mãi mãi mang theo cảm giác áy náy với em.”
“Mạc Hàn, em từng nói, em yêu anh, yêu anh hơn cả cô ta!”
Dứt lời, Chu Hiểu Tinh đột nhiên đập vỡ chiếc ly thủy tinh bên cạnh.
Sau đó nhắt lấy một mảnh vỡ sắc ngọn nhất rồi kề lên cổ mình.
Cô ta cắn chặt môi, ngữ khí bỗng nhiên trở nên cực kỳ bình tĩnh: “Đi đi, anh muốn đi thì đi đi, em sẽ không ngăn cản anh nữa.”
“Tạm biệt, Cố Mạc Hàn.”
Trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, Chu Hiểu Tinh đột nhiên đâm mảnh thủy tinh trong tay vào cổ mình.
“Đừng.”
“Hiểu Tinh, đừng.”
Bên tai truyền đến tiếng hét của Cố Mạc Hàn, còn có tiếng la hét đau xé ruột gan của mẹ Chu.
Cố Mạc Hàn nhanh chóng chạy tới, ngăn Chu Hiểu Tinh lại.
Nhưng, đã muộn một bước, mảnh thủy tinh đã đâm vào cổ cô ta rồi.
Trong chốc lát, máu tươi chảy ra như suối.
Máu giống như vòi nước mà chảy xuống chiếc cổ trắng nõn của cô ta, làm thế nào cũng không ngừng lại được.
Chiếc váy cưới màu đỏ đã nhuốm đầy máu tươi.
Tất cả đều là mùi tanh của máu.
Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn.
Có một vài người phản ứng nhanh nên đã gọi cho 112.
Cố Mạc Hàn ôm lấy Chu Hiểu Tinh, toàn thân anh run rẩy, nhìn thấy toàn thân cô ta đầy máu, đôi mắt của anh dường như cũng bị nhuộm đỏ rồi.
“Mạc Hàn, anh không đi nữa sao?”
Chu Hiển Tinh nhìn anh rồi đột nhiên mỉm cười, cô ta cố gắng duỗi tay ra sợ vào gò má của anh.
“Đừng nói nữa, xe cứu thương sắp tới rồi, không chết, em sẽ không chết đâu.”
“Đừng nói gì cả!”
Anh giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô ta vào trong lòng bàn tay mình.
“Được, em em không nói nữa.”
“Vậy anh cũng phải đồng ý với em, anh đừng bỏ lại em một mình, anh sẽ không đi nữa được không?”
Cố Mạc Hàn khó khăn gật đầu: “Được!”
Sau khi nở nụ cười mãn nguyện, Chu Hiểu Tinh liền ngã vào trong lòng anh.
“Xe cứu thương đâu rồi?”
“Sao xe cứu thương vẫn chưa tới vậy?”
“Hiểu Tinh, con cố gắng lên, con nhất định đừng có mệnh hệ gì, mẹ cầu xin con đây!”
Mẹ Chu ở một bên gào khóc cầu nguyện.
Cuối cùng, tiếng xe cứu thương cũng càng ngày càng gần.
Rất nhanh, Cố Mạc Hàn và mẹ Chu cùng nhau đưa Chu Hiểu Tinh lên xe cứu thương.
Chính vào lúc này, anh đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong đám đông.
“Đáng thương quá đi, người phụ nữ mặc váy cưới chạy vào hôn lễ lúc nãy bị xe tông rồi, nghe nói là bị xe tông trực tiếp vào người, chảy rất nhiều máu.”
“Anh không biết đâu, cảnh tượng đó thật sự rất kinh khủng, quá thê thảm rồi. Nghe nói còn là một sản phụ, mấy tuần nữa là sinh rồi.”
“Một xác hai mạng, thật sự quá thê thảm rồi, cảnh tượng lúc nãy tôi quả thật không dám nhìn luôn ấy.”
Cố Mạc Hàn sững sờ khi nghe tin này.
Giây phút này, đầu óc anh trở nên trống rỗng, tất cả là một màn trắng xóa.
Xung quanh hình như đang có tiếng nói chuyện, nhưng anh căn bản không nghe được là đang nói gì.
Một lúc lâu sau, anh mới phản ứng lại.
Chính vào thời khắc xe cứu thương sắp đóng cửa lại, anh liền đột nhiên nhanh chóng xông ra ngoài.
Phía sau truyền đến tiếng hét gọi của mẹ Chu: “Cố Mạc Hàn, con làm gì thế? Con đi đâu vậy?”
“Nhanh quay lại, chẳng lẽ con không biết là Hiểu Tinh tỉnh lại sẽ muốn nhìn thấy con sao?”
Nhưng, những lời này đã không có tác dụng nữa rồi.
Cố Mạc Hàn nhanh chóng chạy tới, nắm lấy cổ áo của một người, ánh mắt vô cùng hung dữ và đáng sợ hỏi: “Vừa nãy anh nói cái gì? Nói lại một lần nữa, ai bị tai nạn xe?”
Người đàn ông bị anh dọa cho một phen, lập tức lắp bắp nói: “Chính chính là người phụ nữ lúc nãy đến làm loạn ở hôn lễ của cậu đấy!”
“Cái gì?”
Cố Mạc Hàn nghiêm giọng hét lớn, anh không tin.
Không, không phải đâu.
Khuê Khuê của anh, Khuê Khuê hôm nay còn đang mặc váy cưới xinh đẹp như vậy, sao cô lại bị tai nạn xe, sao lại chết được chứ?”
Không phải, nhất định không phải đâu.
Là giả.
Tất cả mọi người đều đang lừa anh.
Đều đang trừng phạt anh.
Nhất định không phải là thật.
Thả người đàn ông ra, Cố Mạc Hàn lảo đảo chạy đến chỗ xảy ra tai nạn.
Anh không ngừng chạy, không ngừng la hét: “Ở đâu? Chỗ xảy ra tai nạn ở đâu?”
“Ở phía trước một chút.”
“Đi lên trước một chút nữa, sắp đến rồi.” Người bên cạnh cứ như thế mà chỉ dẫn cho anh.
Cuối cùng, anh đẽ đến được vị trí xảy ra vụ tai nạn.