“Mẹ!” Hai người đồng thanh nói.
Thấy họ, Vân Thư nhanh chóng lau nước mắt trên mặt rồi nở nụ cười.
”Mau lại đây, để mẹ nhìn hai đứa cho kĩ.”
Người một nhà ở cùng nhau, cảnh tượng ấm áp mà ngọt ngào.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi, cuối cùng một nhà chúng ta cũng có thể bên nhau.” Ánh mắt Lục Kiến Thành cũng hiện nước mắt.
”Mẹ mơ màng nghe được ai đó nói Khuê Khuê sinh bé gái, mau bế đến đây cho mẹ nhìn một chút.” Vân Thư kích động nói.
”Mẹ, bây giờ vẫn là ban đêm, sáng mai con sẽ tự mình bế Tinh Thần đến.”
Vân Thư cười nói: ”Lục Tinh Thần, tên rất đẹp. Nhà họ Lục mấy đời đều là con một, không ngờ bây giờ lại có một công chúa nhỏ, Khuê Khuê, vất vả cho con rồi.”
“Không vất vả, mẹ, mẹ có thể tỉnh lại mới là chuyện vui và quý nhất.”
Ngày hôm sau, Vân Thư nhìn Tiểu Tinh Thần mềm mại đáng yêu trên tay Lục Kiến Thành, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng.
“Ôi chao, thật dễ thương, xinh đẹp như Khuê Khuê nhà chúng ta vậy.”
“Dáng vẻ này lúc lớn nhất định là một đại mỹ nhân.”
“Nhìn cái miệng nhỏ này này, hồng hồng xinh xinh, còn cả đôi mắt to này nữa, mê người giống như đá quý vậy.”
Mặc dù sức khỏe vẫn chưa khôi phục hẳn nhưng Vân Thư thật sự rất thích đứa nhỏ, cho nên bà luôn muốn ôm bé vào lòng.
Tư Mặc và Niệm Khanh ở bên cạnh có chút đáng thương kéo áo Nam Khuê: “Mẹ, bà nội rất thích em gái nha!”
“Lúc chúng con chào đời bà nội cũng ôm chúng con cười như vậy sao?”
Biết hai đứa bé cảm thấy hơi ghen tị, Nam Khuê vội vàng ngồi xuống xoa đầu hai đứa nhỏ.
“Lúc hai con chào đời bà nội cũng không biết, nhưng các con có nhớ rõ lần đầu tiên thấy bà nội không?”
“Có nhớ.”
“Có phải bà nội cũng vô cùng vui vẻ, ôm hai đứa như bảo bối không.”
Hai đứa nhỏ đều gật đầu: “Ừm.”
“Vậy thì đúng rồi, bà nội thích em gái, chúng ta cũng thích em gái, nhưng chúng ta cũng thích Niệm Khanh và Tư Mặc, ba người các con đều là bảo bối của chúng ta, cha và mẹ thương các con, ông bà nội cũng vậy.”
“Chỉ là lần đầu tiên bà nội thấy em gái nên quá vui mà thôi.”
Bên kia Vân Thư cũng phát hiện ra, bà vội vàng mở rộng vòng tay: “Tư Mặc, Niệm Khanh, đến chỗ của bà nội nào.”
“Bà nội, cuối cùng bà cũng tỉnh!”
Hai đứa nhỏ vô cùng không nỡ mà ôm chặt lấy Vân Thư.
“Niệm Khanh và Tư Mặc thích em gái không?”
“Thích ạ.”
“Bà nội cũng rất thích, nhưng các con sinh trước em gái, thời gian bà nội thương các con cũng lâu hơn em gái, cho nên chúng ta nên cùng yêu em gái, các con thấy có đúng không?”
Hai người bạn nhỏ nghĩ một lúc rồi nói: “Bà nội, mỗi năm chúng con đều lớn hơn em gái, vậy thời gian bà yêu chúng con không phải luôn lâu hơn em gái sao?”
“Đúng vậy, cho nên có phải chúng ta nên yêu em gái gấp đôi không, nếu không sau này em gái lớn lên sẽ đau lòng thì sao?”
Hai người bạn nhỏ lập tức dùng sức gật đầu: “Được, sau này cha mẹ và ông bà nội đều phải yêu em gái nhiều hơn một chút, nếu không em gái sẽ đau lòng.”
Sự thật chứng minh theo thời gian Tiểu Tinh Thần lớn lên.
Hai anh trai nhỏ lúc ấy còn ghen tị với cô bé đã hoàn toàn thành muội khống (1).
(1) yêu điên cuồng em gái/muội muội (giống siscon)
Mặc dù đi đến đâu, làm gì, nghĩ gì cũng đều là em gái mình.
Sau khi xuất viện, Vân Thư đi gặp Hạ Nhu một lần.
Nghe nói bà đã tỉnh, tâm trạng của Hạ Nhu cũng không quá bất ổn, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Qua nửa năm cải tạo, Hạ Nhu thay đổi rất nhiều, không còn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ ngày xưa.
“Đến gặp tôi làm gì? Đến xem tôi là trò cười sao?”
Nhưng đối mặt với Vân Thư, bà ta vẫn như trước đây, vẫn duy trì sự tự tôn và kiêu ngạo buồn cười của mình.
“Muốn tìm bà để hỏi chân tướng một chuyện.” Vân Thư nói.
“Chân tướng chuyện gì? Chuyện gì bà muốn biết không phải đều dễ như trở bàn tay sao?”
“Những năm này trong lòng tôi vẫn có một thắc mắc, rốt cuộc năm đó bà sinh Quý Dạ Bạch ra như thế nào?”
“Mang thai thì sinh ra thôi, không phải bà để hỏi tôi đã trải qua đêm đó như thế nào đấy chứ? Bà chắc chắn phải nghe sao?” Khí thế của Hạ Nhu mang theo sự ức hiếp nói.
“Tôi chắc chắn, nhưng bà dám nói sao?”
Hạ Nhu đột nhiên ngẩng đầu: “Bà có ý gì?”
“Nếu như tôi đoán không sai thì năm đó Minh Bác căn bản không đụng vào bà, trong lòng tôi rất tò mò, nếu đã không đụng vào thì đứa bé kia ra đời như thế nào?”
Hạ Nhu cười lạnh: “Hóa ra Vân Thư cũng không thần thông quảng đại, vẫn có chuyện bà không biết.”
“Muốn trách thì trách năm đó bà không hiểu rõ chồng mình nên mới cho tôi cơ hội.”
“Không sai, năm đó đúng là Lục Minh Bác đã uống ly nước có thuốc kia, nhưng ý chí của ông ta không tệ, vậy mà lại có thể nhẫn nhịn không hề làm gì, tất cả những gì bà thấy lúc đó đều là giả.”
“Về phần đứa nhỏ…”
Nói được một nửa, bà ta nhìn về phía Vân Thư: “Tôi nói rồi bà có thể lập tức thả tôi ra sao?”
Vân Thư trực tiếp lắc đầu: ”Tất nhiên không thể.”
”Vậy thì tại sao tôi phải nói cho bà biết chứ?”
”Không quan trọng, tôi đã biết điều tôi muốn biết.”
Nói xong Vân Thư đi ra ngoài.
”Chờ một chút.” Hạ Nhu gọi bà lại.
”Nếu ông ấy đã không thuộc về tôi thì tôi giữ cái bí mật hoang đường này cũng không còn tác dụng gì nữa.”
”Vân Thư, bà có biết tôi hận bà chuyện gì nhất không? Lúc nào dáng vẻ của bà cũng là cao cao tại thượng, vênh váo hung hăng, nhưng ông ấy vẫn yêu bà.”
“Tôi đã từng muốn giữ bí mật này để khiến bà tức cả đời này, nhưng bây giờ tôi cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.”
”Nếu như tôi không nói, có lẽ đến bây giờ bà cũng không biết ông ấy đã đi đến bệnh viện đông lạnh t*ng trùng, không sai, tôi đã lừa gạt mọi người, tôi đã tìm người đi mua một viên t*ng trùng của ông ấy, vậy nên mới có Dạ Bạch.”
Vân Thư vô cùng khiếp sợ nhìn bà ta.
Sau khi kinh ngạc, bà nhìn Hạ Nhu: ”Vậy bây giờ thì sao? Vì sao bà lại muốn nói cho tôi?”
Ánh mắt Hạ Nhu nhìn về chiếc nhẫn trên ngón tay Vân Thư.
”Nếu như tôi nhớ không lầm, đây là chiếc nhẫn khi hai người kết hôn, bây giờ bà đeo là muốn nói hai người đã làm hòa, đúng không?”
Vân Thư xoa nhẹ chiếc nhẫn, gật đầu: ”Cuộc đời tàn nhẫn, bây giờ tôi đã hiểu được mình muốn gì. Đoạn đường còn lại tôi sẽ ở bên cạnh ông ấy.”
Hạ Nhu ôm mặt, đột nhiên khóc rống lên: ”Nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn tự lừa mình dối người, không muốn tin, nhưng người mà ông ấy yêu thật sự chỉ có mình bà.”
“Mấy ngày gần đây, chúng tôi đã mong chờ biết bao, tôi nằm mơ cũng thấy ông ấy có thể đến gặp tôi một lần, nhưng từ đầu đến cuối ông ấy cũng không bước vào đây dù chỉ một bước.”
”Vân Thư, cuối cùng là tôi thua.”
”Nhưng chỉ đời này mà thôi, nếu có kiếp sau tôi nhất định sẽ thắng bà.”
Vân Thư lạnh nhạt nhìn bà ta: ”Vậy sao? Tôi không tin vào luân hồi, tôi chỉ tin hiện tại.”
Hai ngày sau, trong tù truyền ra tin Hạ Nhu tự sát.
Cách tự sát rất tàn nhẫn, lúc đưa đến bệnh viện đã cứu không kịp.
Quý Dạ Bạch bay về ngay trong ngày.
Lục Minh Bác đi gặp anh ta một lần.
Quý Dạ Bạch ngồi trong linh đường, vẻ mặt thống khổ, sắc mặt tái nhợt.
“Mẹ con chết không liên quan gì đến Thư Nhi, cha hi vọng con nên biết làm gì, đừng nên đổ tội lên đầu bà ấy.”
”Ông chạy từ xa đến đây không phải là vì thương tiếc mẹ tôi mà là vì giải vây cho bà ta sao?” Quý Dạ Bạch phẫn hận nhìn Lục Minh Bác.