Cô nắm chặt tay, thản nhiên nói: “Không nói cũng thế, anh ấy đã có người mình thích, hơn nữa còn đang chuẩn bị tái hôn.”
“Tái hôn? Anh ta kết hôn rồi?”
Đáp án này ngoài suy nghĩ của Lục Kiến Thành.
Hai năm kết hôn, hai năm ở bên nhau mà anh lại không đọ được với một người đàn ông đã kết hôn trong lòng cô?
Nam Khuê gật nhẹ đầu một cái: “Ừm, trước kia anh ấy vì áp lực của gia tộc nên cưới một người mình không yêu làm vợ, bây giờ cô gái anh ấy yêu đã quay về, họ sẽ lập tức bước vào thánh đường hôn nhân thôi.”
Lục Kiến Thành nghe xong có chút tức giận.
“Anh ta như vậy là cặn bã, đồng thời làm hai cô gái bị tổn thương, một người đàn ông như vậy không đáng để em thích, nếu có cơ hội en nên đổi sang thích một người khác, như vậy em sẽ hạnh phúc hơn.”
Nam Khuê gật đầu: “Em cũng cảm thấy như vậy.”
Nhưng làm sao bây giờ?
Cho đến hôm nay là tròn mười năm cô thích anh.
Mười năm, toàn bộ thanh xuân của cô cứ như vậy mà trôi xa.
Đổi cũng không được nữa rồi, nếu có thể đổi thành người khác nắm giữ trái tim mình, cô đã sớm đổi từ lâu.
Có một tình yêu một khi mọc rễ lên mầm rồi thì sẽ không nhổ ra được.
“Kiến Thành, em yêu anh ròng rã mười năm đấy, anh có biết không? Người em yêu không phải ai khác mà chính là anh, chính là anh.” Nam Khuê nắm chặt hai tay, nói thầm trong lòng.
Lục Kiến Thành nhíu mày rất chặt.
Anh nhìn về phía Nam Khuê như đang tự hỏi gì đó.
“Nam Khuê.” Anh đột nhiên lên tiếng gọi cô.
“Ừm?”
“Không có gì?”
Lục Kiến Thành lại lắc đầu.
Đúng là suy nghĩ điên rồ.
Trong giây phút anh lại cảm thấy người mà Nam Khuê nói có chỗ giống mình.
Nhưng anh nhanh chóng phủ nhận chuyện này.
Anh nhớ rõ, lúc kết hôn, Nam Khuê nói rằng cô đã thích người kia tám năm.
Nhưng khi đó họ mới chỉ quen nhau bốn năm, tuyệt đối không thể là anh được.
Một người hoàn toàn khác.
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê vội vàng đến thùng rác lấy giấy khám thai ra.
Sau đó cô để lên bàn vuốt thẳng, cẩn thận từng li từng tí cất đi.
Thân thể càng ngàng càng khó chịu, giống như chỉ hô hấp cũng cảm thấy đau, cô nằm trên giường, mê man ngủ một lúc lâu.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.Đọc truyện tại tamlinh247
“Alo?” Vì chưa tỉnh nên giọng Nam Khuê còn mang theo chút giọng mũi, nhẹ nhàng, mềm mại khiến người khác đột nhiên cảm thấy đau lòng.
“Vẫn đang ngủ sao?” Giọng nói Lục Kiến Thành truyền đến, vẫn dịu dàng như trước đây.
“Ừm, vừa tỉnh.”
“Gần trưa rồi, nhớ rời giường ăn cơm. Tôi đã đưa quà cho Lâm Tiêu, lát nữa cậu ta sẽ đưa đến cho em.”
“Quà? Quà gì?” Ngủ một giấc, Nam Khuê đã cố ý quên đi rất nhiều chuyện.
“Quà kỉ niệm hai năm kết hôn, mặc dù buổi sáng tôi đề nghị ly hôn nhưng chúng ta vẫn chưa chính thức ly hôn, tôi sẽ nhớ rõ thân phận của mình, thực hiện tốt nghĩa vụ của mình, người khác có thì tôi cũng sẽ không để em thiếu.”
Nhìn mà xem, đây chính là Lục Kiến Thành.
Anh vĩnh viễn sẽ dịu dàng quan tâm như vậy, hoàn mỹ như không có kẽ hở nào vậy, cũng không có chút tì vết nào.
Anh tốt biết bao!
Anh tốt như vậy…
Chỉ có một điểm không tốt, đó là anh không yêu cô.
Lúc cô đang ngẩn người thì giọng nói của Lục Kiến Thành lại vang lên: “Tôi vẫn nên nói với em một tiếng xin lỗi thì hơn, có chút vấn đề xảy ra với món quà đó nên đã đổi cho em một cái khác.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu, không biết cảm xúc trong lòng bây giờ là gì.
Hai bên đều muốn ly hôn, đột nhiên cô cảm thấy cái gọi là quà nhân ngày kỉ niệm kết hôn này có chút châm chọc.
Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê vừa rời giường thì Lâm Tiêu đã đến.
Cậu ấy cầm hộp quà trong tay, cung kính đưa cho Nam Khuê: “Thiếu phu nhân, đây là quà tổng giám đốc Lục dặn đưa cho cô.”
“Được, cảm ơn cậu.”
Hộp quà được đóng gói tinh xảo độc đáo, nhìn qua cũng đoán được đây là hàng hiệu.
Mặc dù biết đây đã sớm không phải là món quà mà cô mong đợi lúc trước nhưng Nam Khuê vẫn tự tay mở ra.
Lúc nhìn thấy bên trong là dây chuyền và khuyên tai hồng ngọc, cô yên lặng cười.
Lục Kiến Thành đang bù đắp cho cô.
Vì không thể tặng món quà mà cô mong muốn trong lòng nên dùng một món trang sức có giá trị không nhỏ để bù đắp lại.
Tháng trước, lúc cô và anh tham gia một buổi đấu giá trang sức, trong buổi đấu giá có một đôi khuyên tai ngọc bích, vô cùng hợp với chiếc vòng ngọc mà ông nội đưa cho cô, xanh biêng biếc, xinh đẹp dịu dàng, cô nhìn lần đầu tiên đã thích.
Lục Kiến Thành thấy sự kinh diễm trong mắt cô, chủ động lên tiếng: “Nếu thích thì anh sẽ mua.”
“Không cần, quá quý giá rồi.”
Dù sao hôn nhân của hai người cũng chỉ hôn nhân hợp đồng, cô cũng không muốn Lục Kiến Thành tiêu tốn nhiều tiền như vậy.
“Sắp tới là kỉ niệm hai năm kết hôn của chúng ta, xem như đây là quà anh tặng cho em, nếu như em cảm thấy ngại thì có thể tặng lại anh một món quà khác.”
Cho nên cô có chút chờ mong.
Không nghĩ rằng anh lại muốn ly hôn, ngay cả quà chuẩn bị xong trước đó cũng ngâm nước nóng.
Xem ra ông trời cũng cảm thấy họ không có duyên phận, nên cách xa nhau thì hơn.
Quà?
Đúng là cô đã có lòng chuẩn bị quà cho anh, đáng tiếc anh không cần.
Nam Khuê lập tức gọi Lâm Tiêu lại: “Đây là bánh gato tự tay tôi làm, cậu giúp tôi mang đến cho anh ấy đi!”
Lâm Tiêu ngân người, trong đầu lập tức vang lên lời dặn dò của Lục Kiến Thành: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, nếu như cô ấy nói cậu đưa bánh gato cho tôi thì từ chối.”
Nhìn Nam Khuê, Lâm Tiêu không đành lòng từ chối.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng cậu ấy vẫn quyết định nói thật: “Tổng giám đốc Lục nói ngài ấy không thích ăn đồ ngọt, ngài ấy biết thiếu phu nhân thích ăn đồ ngọt nên nói cô ăn nhiều một chút.”
Nam Khuê nắm chặt tay, dường như có chút đứng không vững.
Sau khi Lâm Tiêu rời đi, cô ôm bánh gato quay về phòng.
Thân thể mềm mại dựa vào cánh cửa, sau đó từ từ trượt xuống, nước mắt như nước rơi xuống sàn nhà.
Trái tim của cô đau quá.
Cô vẫn luôn biết Lục Kiến Thành không thích ăn kem, cũng không thích ăn bánh gato.
Cho nên cô mới tự tay làm chiếc bánh gato này, cô cho rất ít đường, chỉ có mùi sữa thơm thoang thoảng, một chút cũng không ngọt.
Hơn nữa không có bơ, chỉ có bánh gato thôi.
Nhưng ngay cả việc ăn thử một miếng anh cũng không muốn.
Nam Khuê mở bánh gato ra, nhìn hình ảnh một nhà ba người trên tivi, cô cười khổ một tiếng.
Sau đó cô đột nhiên đưa tay ra, giống như bị điên mà bốc lấy bánh gato ăn.
Cô cúi đầu, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, liều mạng ăn, điên cuồng ăn.
Bánh gato rất lớn, cô ăn được một nửa đã cảm thấy buồn nôn.
Nôn xong cô lại ôm lấy bánh gato tiếp tục ăn.
Vừa khóc vừa ăn.
Nước mắt mặn chát hòa vào với bánh gato, cô cũng không phân biệt được là mùi vị gì, chỉ biết cô nhất định phải ăn xong.
Mãi cho đến khi ăn hết chiếc bánh gato cô mới hài lòng.
Nhưng sau đó cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra, bụng đau quằn quại, cả người khó chịu đến mức không còn tỉnh táo.
Trên thế giới này, ngoài mẹ ra, không có ai biết cô bị dị ứng với trứng gà.
Cho nên từ trước đến nay cô chỉ ăn bơ của bánh sinh nhật, chưa từng ăn cốt bánh.
Nhưng lần này cô lại ăn hết cả một chiếc bánh gato.
Cô nói với mình, đây là lần cuối cùng cô điên cuồng và liều mạng vì Lục Kiến Thành như vậy.
Sau khi nôn xong, cô bắt đầu gào khóc.
Vì không muốn người bên ngoài nghe thấy nên cô mạnh mẽ che môi lại, không để cho mình phát ra âm thanh.
“Bé con, thật xin lỗi, mẹ không thể giữ cha lại rồi.”
“Cha con không yêu mẹ, cha yêu một dì khác, mặc dù mẹ hi vọng cha con có thể ở lại, nhưng mẹ không thể ích kỉ như vậy được.”
“Bé con, con nhất định phải mạnh mẽ lên, một mình mẹ cũng có thể chăm sóc tốt cho con.”
Đột nhiên điện thoại di động của cô vang lên.
Là Lục Kiến Thành.
Nam Khuê lập tức lau khô nước mắt, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, bình tĩnh nhấc máy: “Alo.”
“Em nhận được quà rồi chứ? Có thích không?”
“Ừm, rất thích, cảm ơn anh!”
“Em hợp với màu đỏ, đeo vào có khí sắc hơn hẳn.” Lục Kiến Thành dừng một chút rồi nói tiếp: “Đêm nay tôi không về.”
Đột nhiên giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của Phương Thanh Liên vang lên: “Kiến Thành, đang nói chuyện với cô ấy sao? Mau lại đây, em đã chuẩn bị xong bữa tối dưới ánh nến rồi…”