Mục lục
Người vợ của Lục Thiếu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Khuê nghe xong thì coi thường mà cười lạnh một cái.

“Nếu như Quý Viện vẫn giữ thái độ như vậy thì chúng ta không nhất thiết phải nói chuyện với nhau nữa.”

“Nam Khuê, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Mẹ tôi nhất định phải ra ngoài.” Quý Dạ Bạch như phát điên mà cào cấu đầu chính mình.

“Vậy thì thật nực cười, mẹ anh và tôi chẳng có liên quan gì cả, sao tôi phải vội chứ?”

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản điềm tĩnh của Nam Khuê, Quý Dạ Bạch cuối cùng cũng hạ mình xuống, thở dài một hơn: “Được, cô thắng rồi, tôi nhận thua, tôi đầu hàng.”

“Nam Khuê, cô có điều kiện gì thì cứ nói ra đi, tôi sẽ đồng ý hết, chỉ cần cô hủy báo án để cho mẹ tôi được thả ra ngoài là được.”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô mỉm cười, Nam Khuê nhìn anh ta: “Hiếm thấy Quý Viện chịu hi sinh, vậy tôi thật sự phải nghĩ cho kỹ mới được, nếu không lại quá có lỗi với thân phận của anh rồi.”

Quý Dạ Bạch nhìn cô, nhẫn nhịn chịu đựng nói: “Nam Khuê, cô đừng có quá đáng, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi, nếu như mẹ của cô bị giam trong đồn cảnh sát thì cô sẽ cảm thấy thế nào chứ.”

Hừ….Lúc này biết nói “Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” rồi sao.

Cô phát hiện trên thế giới này có một vài người không biết xấu hổ đến cực điểm.

Bạn nói đạo lý với người ta, người ta liền giở trò lưu manh; đợi đến lúc bạn trả đũa, người ta lại mặt dày muốn nói đạo lý với bạn.

Nực cười hết sức.

“Quý Dạ Bạch, khi mẹ của anh muốn bắt và làm tổn thương đến con của tôi, bà ta có nghĩ đến cảm nhận của người làm mẹ là tôi không?”

“Tôi đã nói rồi, con là của Kiến Thành, giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch, bọn nó không thể nào là con của anh được, là mẹ anh tự mình già cả hồ đồ rồi.”

Quý Dạ Bạch nắm chặt tay.

Để cho mẹ được thả sớm, anh ta chỉ có thể chịu đựng.

“Được, vậy rốt cuộc cô muốn điều kiện gì?”

“Tôi không cần điều kiện gì cả.” Nam Khuê nói một cách chắc chắn: “Thế nên tôi cũng sẽ không thể nào đi hủy báo án được.”

“Hạ Nhu làm ra nhiều chuyện xấu vậy rồi, bây giờ phải trả giá một chút chứ, nếu không bà ta chỉ có thể càng ngày càng tệ hại hơn thôi.”

Nhìn bóng Nam Khuê đi xa, Quý Dạ Bạch chỉ biết nghiến răng.

Hai mắt anh ta tràn đầy tia máu.

Phòng tạm giam ở đồn cảnh sát.

Vân Thư trang điểm vô cùng bá đạo, bà mặc một bộ đồ tay màu đỏ, son môi đỏ, trang điểm một cách vô cùng tinh tế và đi một đôi giày cao gót chậm rãi đi vào.

“Hạ Nhu, có người gặp.”

Nghe thấy lời này, Hạ Nhu liền lập tức kích động: Con trai, Dạ Bạch, chắc chắn là Dạ Bạch đến cứu bà ra ngoài.

Bà ta không thể ở lại cái chỗ kinh khủng này thêm một chút nào nữa.



Không những tối tăm, ẩm ướt, càng đáng sợ hơn là trong phòng còn có rất nhiều côn trùng.

Buổi tối lúc đi ngủ, thậm chí còn có một vài con côn trùng còn bò lên người và mặt của bà ta.

Khi bà ta tỉnh lại nhìn thấy con bọ đang bò trên mặt mình thì sợ đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu.

“Dạ Bạch, cuối cùng con cũng đến rồi….”

Hạ Nhu vui mừng mà hét lên, nhưng lời trong miệng bà ta còn chưa nói xong.

Đột nhiên, lúc nhìn thấy người đứng trước mặt, sắc mặt bà ta liền trở nên vô cùng sợ hãi: “Sao lại là bà? Bà đến đây làm gì?”

“Cút, bà cút đi cho tôi, tôi không muốn gặp bà.”

Hạ Nhu kích động hét toáng lên.

Đồng thời hét về phía cảnh sát: “Ai bảo các người đưa bà ta vào đây? Người phụ nữ này, bà ta muốn giết chết tôi, các người không biết sao?”

“Bà Hạ, mời bà bình tĩnh!”

Nhưng Hạ Nhu lại giống như bị điên mà lao ra đến ôm chặt lấy cánh tay của cảnh sát, sau đó hét lên hung dữ.

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’’

Rất nhanh, Hạ Nhu đã bị khống chế rồi.

Bà ta ngồi ở đó, cả khuôn mặt vàng nhợt nhạt, già nua vô cùng, đến mức các nếp nhăn trên mặt cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Mái tóc của bà ta lại càng kinh khủng hơn.

Cả người bà ta còn chỗ nào giống một phu nhân nữa chứ, hoàn toàn giống như một bà già luộm thuộm, gần đất xa trời rồi.

Mà Hạ Nhu như vậy lại càng căm ghét Vân Thư hơn.

Dựa vào cái gì, bà ta đã sa sút thành bộ dạng này rồi mà người phụ nữ kia vẫn có thể trang điểm lộng lẫy, cao cao tại thượng như thế được chứ.

Loại so sánh này khiến cho Hạ Nhu lại càng thêm đố kỵ và căm ghét Vân Thư hơn, bà ta thầm thề trong lòng: Vân Thư, bà đừng có đắc ý, tôi sẽ không để cho bà ung dung tự tại quá lâu đâu.

Điều kỳ lạ là Vân Thư từ khi nhìn thấy bà ta tới giờ lại vô cùng bình tĩnh.

Thậm chí đến một câu nặng nề cũng không nói.

Như thế này không giống tính cách của bà cho lắm.

Thế nên, bà càng yên tĩnh, Hạ Nhu lại càng cảm thấy thấp thỏm trong lòng.

Bà thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Sau mấy lần xem đồng hồ, Vân Thư cũng đã mở miệng rồi.

Nhưng điều khiến Hạ Nhu cảm thấy kỳ lạ là bà không chỉ không tức giận mà ngược lại còn đang cười nữa: “Hạ Nhu, chắc bà nghĩ rằng tôi ăn mặc gọn gàng xinh đẹp như thế này là để làm nổi bật lên sự nhếch nhác thảm hại của bà nhỉ?”



“Chẳng lẽ không phải vậy?”

“Đường nhiên là đúng rồi, ai bảo bà không biết tốt xấu mà làm tổn thương cháu trai của tôi, tôi có thể kiềm chế bản thân ngồi đây đã là quá tốt rồi. Nhưng đó không phải là mục đích chính của tôi khi đến tìm bà hôm nay. Hạ Nhu, tôi đã chuẩn bị cho bà một món quà rồi đấy.”

“Quà gì?” Hạ Nhu cười lạnh hỏi.

Vân Thư chuẩn bị quà cho bà ta?

Quả là chuyện cười thế kỷ đấy.

Cầm điện thoại lên, Vân Thư bấm gọi điện thoại: “Ông đến chưa?”

“Tôi ở ngoài cửa rồi.” Lục Minh Bác trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư nho nhã nhìn về phía Hạ Nhu: “Sắp tới rồi, yên tâm, đảm bảo sẽ khiến cho bà hài lòng.

Lời vừa dứt, bóng dáng của Lục Minh Bác liền bước vào trong.

Vào thời khắc nhìn thấy ông, Hạ Nhu liền lập tức dùng tay che lấy mặt mình, đồng thời suy sụp mà hét lớn: “A….Vân Thư, người phụ nữ ác độc này, đồ điên khùng, bà cố ý đúng không!”

“Minh Bác, ông….Những gì ông nhìn thấy không phải là sự thật đâu, tôi không phải như vậy, cầu xin ông, hãy quay người lại đi, đừng nhìn mặt tôi, đừng nhìn tôi mà, có được không?” Hạ Nhu hèn mọn cầu xin.

Xem xong kịch hay, Vân Thư cũng không còn hứng thú ở lại nữa.

“Hạ Nhu, đây chỉ là một bài học nhỏ thôi, bà nhớ cho tôi, nếu như còn dám làm tổn thương cháu trai tôi nữa thì tôi sẽ khiến cho bà thân bại danh liệt.”

Bước trên đôi giày cao gót, Vân Thư đi ra ngoài như một cơn gió.

“Chờ tôi với!”

Nhìn thấy bà rời đi rồi, Lục Minh Bác dường như cũng quay người lại đuổi theo ngay.

“Minh Bác, ông….ông đừng đi, ông ở bên cạnh tôi đi có được không?” Giọng nói thê lương của Hạ Nhu vang lên từ phía sau.

Nhưng, Lục Minh Bác đã đuổi theo Vân Thư mất rồi.

Nhìn thấy ông đi theo ra ngoài, Vân Thư lạnh nhạt nói: “Tối hôm qua khi biết bạn cũ của ông phải chịu khổ ở đồn cảnh sát một đêm, ông đã động lòng rồi nhỉ, khổ nỗi là không biết bà ta ở đồn cảnh sát nào mà thôi.”

“Không phải ông sớm đã nóng lòng muốn đến thăm bà ta rồi sao? Bây giờ vừa hay tôi thành toàn cho ông đấy, không cần cảm ơn.”

Lục Minh Bác lập tức nghe ra sự chế nhạo trong câu nói của Vân Thư.

“Không phải vậy.” Ông mở lời: “Tôi không phải đến gặp bà ta, tôi cũng không đau lòng cho bà ta, tôi biết bà bảo tôi đến đây là để kích động bà ta, rõ ràng biết nhưng tôi vẫn đến.” Lục Minh Bác khổ tâm nói.


“Thư Nhi, năm năm rồi, bà thật sự không cảm nhận được tâm ý của tôi dành cho bà sao?”


Nghe thấy lời này, Vân Thư liền lập tức nhớ lại quá khứ đau thương kia.


“Đừng gọi tôi như vậy, Lục Minh Bác, ông không xứng.” Bà nhìn ông, cả người như một chú nhím mà xù gai lên.


“Chính vào lúc ông để cho Hạ Nhu leo lên giường của ông rồi sinh cho ông đứa con riêng kia, tình cảm giữa chúng ta đã cạn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK