Tim của Lâm Tiêu đang treo lơ lửng.
Tim của Nam Khuê cũng đang bị giày vò.
Mỗi một giây đều có vẻ như vô cùng quý giá.
Nhưng mà chờ mãi.
Chờ mãi trong một khoảng thời gian dài…
Đầu dây bên kia vẫn luôn chỉ có tiếng chuông reo, không có người nghe máy.
Trong lòng vẫn còn một tia ảo tưởng cuối cùng, Nam Khuê vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn nghe xem nơi đó có thể đột nhiên phát ra giọng nói của Lục Kiến Thành không.
Nhưng mà, bên trong lại phát ra một giọng nói máy móc của nữ: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Cứ lặp lại hết lần này đến lần khác.
Lúc này đây, Nam Khuê không còn cách nào có thể thuyết phục mình được nữa.
Cũng không còn cách nào lừa gạt bản thân nữa.
“Lâm Tiêu, bỏ đi!”
“Không cần thiết nữa.”
Vừa nói, Nam Khuê vừa đau khổ nhắm mắt lại.
Một dòng nước mắt yên lặng chảy xuống từ trên khóe mắt của cô, đau khổ mà chảy xuống.
Nếu đã không đợi được.
Cô cũng chỉ có thể tự mình kiên cường đối mặt với con đường phía sau mà thôi.
Đau cũng được, khổ cũng thế.
Sinh con cũng được, cô có thể tự mình đối mặt với mọi thứ.
Nếu bên cạnh không có người đó đau lòng cho cô, vậy thì khóc lóc đều trở nên vô nghĩa.
Thế nên, lúc tử cung co thắt lần nữa, Nam Khuê chỉ mạnh mẽ cắn chặt môi, không hét lớn nữa.
Trong xe bị bao phủ bởi những tiếng rên rỉ vụn vặt và đau đớn.
Nhưng âm thanh này lại vô cùng đau đớn, vô cùng áp lực.
Lâm Tiêu nghe thấy thế, trong lòng thật sự là vừa bối rối vừa sốt ruột. Cậu ấy tiếp tục gọi cho Lục Kiến Thành.
Đồng thời dốc sức cầu nguyện: “Nghe máy đi, tổng giám đốc Lục, mau nghe máy đi, thiếu phu nhân sắp sinh rồi, rốt cuộc anh đang ở đâu chứ?”
“Mau nghe máy đi, thiếu phu nhân và hai tiểu thiếu gia đang chờ anh đó!”
Nhưng mà, lời cầu nguyện của Lâm Tiêu lại rơi vào khoảng không.
Đầu dây bên kia vẫn như cũ không có ai bắt máy.
Nam Khuê đau đến mức toàn thân đều là mồ hôi, tóc và quần áo đều ướt nhẹp, nhưng quan trọng hơn là cô có cảm giác nước ối vỡ rồi.
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Nước ối vừa vỡ, đứa bé phải lập tức được lấy ra, nếu không sẽ rất dễ xuất hiện tình trạng thiếu oxy.
Một khi thiếu oxy rồi thì hậu quả thật sự không thể nào có thể tưởng tượng được.
Thế nên, cô thật sự rất sốt ruột.
Sau khi chịu đựng từng cơn, từng cơn tử cung có thắt mạnh mẽ, Nam Khuê nhìn Lâm Tiêu, sốt ruột nói: “Nhanh lên, Lâm Tiêu, lái xe chạy nhanh lên, lập tức đến bệnh viện gần nhất, nước ối của tôi vỡ rồi, phải lập tức đến bệnh viện.”
“Nếu không…”
Nói được một nửa, đợt co thắt tử cung thứ hai lại đến.
Nam Khuê cau mày, gắng sức nắm chặt lấy cái đệm.
Mãi đến khi tử cung hết co thắt, cô hít sâu một hơi rồi tiếp tục sốt ruột nói: “Phải nhanh lên, nếu không… Hai đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.”
“Phải nhanh lên.”
Vì lo lắng nên cô cường điệu lặp lại một lần nữa.
Dứt lời, toàn bộ cơ thể của cô đã không còn chút sức lực nào nữa, mệt đến mức hạ đường huyết, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên ghế sau.
Lâm Tiêu lập tức dặn dò tài xế: “Nghe chưa, không cần phải nhìn đèn xanh đèn đỏ gì hết. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện cho tôi.”
“Vâng.”
Tài xế lập tức nhấn chân ga, tăng tốc.
Nam Khuê có thể dễ dàng nhận thấy tốc độ xe được tăng lên rất nhiều.
Nhìn thấy khoảng cách từ xe đến bệnh viện ngày càng gần.
Nhưng mà, ngay tại một giao lộ có đèn xanh đèn đỏ.
Bỗng nhiên tài xế bối rối hét lên một tiếng: “Không ổn rồi, có xe lao đến, bảo vệ…”
Còn chưa nói xong, đột nhiên một cú va chạm mạnh xảy ra, trời đất quay cuồng.
Ngay sau đó, toàn bộ chiếc xe bị đập xuống đất, nằm nghiêng ở đó.
Do va chạm, Nam Khuê bỗng ngã xuống từ trên ghế sau, may mà Lâm Tiêu đỡ kịp.
Nam Khuê cắn môi, cơ thể không ngừng run rẩy, toàn bộ cơ thể đều đang run lên.
Trong lòng cô vô cùng sợ hãi.
Đứa bé, con của cô phải làm sao đây?
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nước ối vẫn còn đang chảy, nếu nước ối chảy hết mà không thể mổ tử cung lấy hai đứa bé ra thì thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.
Cô đã không dám nghĩ đến hậu quả.
“Lâm Tiêu, nghĩ cách đi, để tôi ra ngoài.” Nhìn thoáng qua bên ngoài, Nam Khuê nói.
Dù thế nào đi chăng nữa, cho dù cô có phải bò thì cô cũng muốn bò đến bệnh viện.
Cô có thể chết.
Nhưng con của cô chắc chắn không thể xảy ra chuyện được.
“Thiếu phu nhân, xe đã bắt đầu có dấu hiệu bốc cháy rồi. Không chỉ tôi mà nhưng người ở ngoài đó nữa, tất cả mọi người đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm xe phát nổ.”
“Cô chờ chút, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Bọn họ có kinh nghiệm chuyên nghiệp.”
Lời của Lâm Tiêu chẳng khác gì nói khó khăn chồng chất khó khăn cả.
Gặp phải tai nạn giao thông đã đủ thê thảm rồi.
Không ngờ, xe còn có dấu hiệu phát nổ nữa.
Đúng vậy, thế nên ngay lúc này một đám người đông đúc bên ngoài mới không dám tùy tiện động vào chiếc xe này, cũng không dám tùy tiện cứu cô ra.
Tử cung ngày càng co thắt thường xuyên, sau đó, dường như là cứ hai phút một lần.
Ngoại trừ hít thở và đau đớn ra thì Nam Khuê đã không còn chút sức lực dư thừa nào để suy nghĩ về bất cứ chuyện gì khác nữa.
Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là: Phải sống sót ra ngoài, phải để cho hai đứa bé có thể đến với thế giới này một cách an toàn.
Mỗi một lần hít thở đều như dao cứa vậy.
Đau thấu tim.
Phía đầu xe đã có khói bốc lên dày đặc.
Hơn nữa, làn khói đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày.
Nam Khuê biết, có thể đây là điềm báo sắp phát nổ.
Phát nổ?
Nghĩ đến hai chữ này, lồng ngực của cô bắt đầu đau nhói lên.
Chẳng lẽ, ông trời thật sự để cho mẹ con cô bỏ mạng trong này sao?
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự không còn cơ hội nhìn thấy ánh nắng ngày mai nữa hay sao?
Không, sẽ không đâu.
Cả đời này cô đều sống lương thiện.
Cô luôn cảm thấy ông trời sẽ không đối xử tệ với người lương thiện đâu.
Ông trời sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô và con như thế đâu!
Bên cạnh xe, không ngừng có người đến xin chỉ thị của Lâm Tiêu: “Trợ lý Lâm, hay là chúng ta cậy xe ra đi, đưa thiếu phu nhân ra ngoài, cô ấy vẫn đang mang thai, rất nguy hiểm.”
“Không được, ngàn vạn lần không thể động vào, cạy xe ra chỉ phản tác dụng mà thôi. Tin tôi, cảnh sát sắp đến rồi.”
Do đây là trung tâm thành phố.
Thế nên xung quanh đã có quần chúng vậy xem.
Giọng nói của bọn họ lọt qua cửa sổ, truyền vào tai Nam Khuê.
Từng tiếng, từng tiếng.
“Haizz, thật đáng thương, nghe nói trong đó có một bà bầu, nước ối đã vỡ, sắp sinh rồi.”
“Vậy thì thật đáng thương mà, ông trời nhất định phải phù hộ, cứu bà bầu này.”
“Khói trong chiếc xe này bốc lên ngày càng nhiều, nhìn qua rất nguy hiểm, mọi người mau lui lại, mau rời khỏi đây, mau đi ngay đi, cẩn thận xe sẽ nổ đó.”
Lúc này, không biết là ai đã nói lên câu đó.
Bỗng nhiên đám người vẫn còn đang líu ríu đã lập tức tản ra.
“Trợ lý Lâm, không kịp nữa rồi, xe sắp nổ rồi, chúng ta phải lập tức cứu thiếu phu nhân ra.” Người vệ sĩ ở bên cạnh lại lên bước đến khuyên nhủ.
Ngay lúc này, Lâm Tiêu nhìn Nam Khuê: “Thiếu phu nhân, cô nghĩ sao?”
“Tôi tin cậu, tôi tình nguyện chờ cảnh sát đến.”
Nam Khuê vừa nói xong, chiếc xe vừa mới bóc khói dày đặc đã đột nhiên bốc cháy.
Tình huống đã trở nên vô cùng nguy hiểm.
Nam Khuê vừa đau đớn, há to miệng thở hổn hển, vừa nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, sức khỏe của cậu tốt hơn tôi, nhất định sẽ phúc lớn mạng lớn, nếu như…”
“Nếu như tôi và con có mệnh hệ gì, nhờ cậu nói lại với anh ấy, bảo anh ấy hãy quên… quên tôi đi.”