Anh cười cười, khinh thường nhìn về phía Lục Minh Bác: “Ông cũng chỉ có chút thủ đoạn này mà thôi.”
“Lục Kiến Thành, anh nhìn lại mình đi… Anh biến thành cái dạng gì rồi?”
“Không phải tôi đang học ông sao? Thượng bất chính hạ tắc loạn (1), ông có tư cách gì để nói tôi?” Lục Kiến Thành cười, trong nụ cười không có chút trói buộc và đàng hoàng nào.
(1) Người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn, cướp bóc, càn quấy. Ý tương đương với dột từ nóc dột xuống
“Lúc nào thì đến lượt anh dạy dỗ tôi rồi? Chuyện tôi đang nói là chuyện của anh và Nam Khuê, lúc ông nội rời đi đã dặn đi dặn lại anh đối xử với con bé cho tốt, nhất định phải yêu thương, che chở con bé, kết quả thì sao?”
“Anh xem anh làm những cái chuyện khốn nạn gì rồi, anh không làm tôi tức chết thì anh không vừa lòng đúng không?” Cơn tức trong lồng ngực Lục Minh Bác càng cao hơn.
Lục Kiến Thành thản nhiên nhận ánh mắt của ông: “Chuyện ông làm cũng đâu phải không chọc tức ông nội?”
“Lục Kiến Thành, nếu hôm nay tôi không dạy dỗ anh một trận thì ông đây không phải cha anh.”
Lục Minh Bác tức giận vung tay lên.
Lúc này Vân Thư đi tới nắm lấy tay ông, nặng nề kéo xuống.
“Nói ông đến giải quyết vấn đề chứ không phải để gia tăng mâu thuẫn.”
“Bà xem con trai tốt bà sinh đi!” Lục Minh Bác tức giận đóng sập cửa rời đi.
Vân Thư lạnh lùng nhìn Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành cũng nhìn về phía bà: “Nếu như con đoán không sai, mẹ giúp con cản một tát này chỉ vì không muốn kích thích mâu thuẫn của con và ông ta, không muốn còn hận ông ta hơn, nhưng vô dụng thôi, con sẽ không tha thứ cho ông ta.”
“Con đúng là đáng đánh. Vậy mà lại tổ chức tiệc sinh nhật cho Phương Thanh Liên ồn ào như vậy, con có nghĩ đến cảm nhận của Nam Khuê không?”
Nhắc đến Nam Khuê, nhớ đến cảnh cô rời đi với Chu Tiễn Nam, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
Lời nói ra cũng có chút ghen tuông: “Cô ấy căn bản không quan tâm.”
Nói xong anh lại có cảm giác thất bại.
Trước bữa tiệc sinh nhật, anh đã nghĩ đến ngàn lần, chỉ cần Nam Khuê tìm anh, nói với anh một câu cô không thích hoặc tỏ thái độ không muốn anh tổ chức sinh nhật cho người phụ nữ khác, hôm nay anh sẽ hoàn toàn hủy bỏ.
Nhưng anh cứ chờ.
Chờ đến ngày hôm nay, chờ đến giây phút bữa tiệc bắt đầu cũng không nhận được điện thoại của cô.
Cô còn điềm nhiên như không có việc gì xảy ra mà đến tham gia bữa tiệc, có thể thấy cô cũng không quá quan tâm.
“Sao con biết con bé không quan tâm? Con bé tự mình nói cho con sao?”
“Cần tự cô ấy nói sao? Biểu hiện của cô ấy đã nói rõ tất cả.”
Lục Kiến Thành nói xong thì đi tìm một nơi rồi yên lặng ngồi xuống.
Người cũng trở nên vô cùng trầm lặng.
Cả ngày hôm nay anh đều vô cùng không vui, một chút cảm giác vui vẻ cũng không có.
Vân Thư đi qua, lấy một tờ giấy đưa cho anh: “Có khi phụ nữ đều miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, càng quan tâm, càng cậy mạnh thì càng không nói ra, mau về đi, dỗ dành con bé cho tốt, hai đứa tháo bỏ hiểu lầm, bây giờ vẫn kịp.”
“Mẹ nói cô ấy không phải không quan tâm sao?”
Lục Kiến Thành ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên sáng lên, trong đôi mắt lấp lóe tia sáng.
“Tình cảm của con bé tự con rõ nhất, mẹ chỉ không muốn con phải hối hận và lãng phí thời gian ở chỗ này mà thôi, về sớm chút vẫn tốt hơn.”
Vân Thư vừa nói xong Lục Kiến Thành đã lập tức chạy ra ngoài.
Ba mươi phút sau, Lục Kiến Thành về đến nhà.
Lúc anh về đến nhà cũng đã rạng sáng.
Nam Khuê nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu mới ngủ được, đột nhiên cô cảm giác có một sức nặng đè lên người mình, giống như có gì đó nặng nề đè lên.
Tim cô thót lên, có chút sợ hãi.
Một giây sau đã ngửi được mùi hương quen thuộc.
Sau đó thân thể to lớn của Lục Kiến Thành đè lên, anh mở miệng, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt: “Nam Khuê, anh biết hôm nay em đến tiệc sinh nhật.”
Nam Khuê giật mình, cô không nghĩ đến chuyện nói cho anh biết.
Có lẽ là Phương Thanh Liên nói cho anh biết.
Nếu đã bị phát hiện thì cô cũng không có ý định giấu diếm, nhưng dù sao cũng nên giữ yên lặng.
Thấy cô yên lặng không nói một lời, Lục Kiến Thành lại nói: “Vì sao không nói lời nào?”
“Nói cái gì cơ?”
Cô đúng là không biết phải nói gì.
Tất cả từ ngữ đều trở nên yếu đuối.
“Nói vì sao em lại đến đó? Nói có phải em không vui rồi không?” Men say của Lục Kiến Thành càng cao hơn.
Nam Khuê không muốn trả lời vấn đề này chút nào, hiện tại cô chỉ muốn yên tĩnh, muốn bình yên ngủ một giấc.
Cô đưa tay muốn đẩy Lục Kiến Thành ra.
Nhưng anh lại càng ép cô hơn, dường như kín không kẽ hở.
“Không trả lời anh, không cho phép đi.” Nhân cơ hội chếnh choáng, Lục Kiến Thành bá đạo nói.
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn hai mắt bị men say bao phủ của anh, môi hơi mở: “Lục Kiến Thành, tôi nghĩ trên thế giới này không có người vợ nào thấy chồng mình đi theo phục vụ người phụ nữ khác mà có thể thờ ơ được.”
“Phương Thanh Liên là bảo bối trong lòng anh, là người mà anh yêu nhất, anh muốn đem tất cả những điều tốt nhất cho cô ta, vậy tôi thì sao? Trong lòng anh tôi chỉ là một con rối, không có tình cảm, không biết đau, lúc vui thì đến trêu chọc một chút, lúc không vui thì ném sang một bên.”
“Tôi không nói đến quyền lợi, tôi cũng không thể chi phối quyết định của anh được, cho dù anh có muốn lấy trăng lấy sao xuống cho cô ta thì tôi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng lẽ tôi nói một câu không cho phép thì anh sẽ không đi sao?”
Nam Khuê nghĩ hôm nay đã đủ bi thương rồi.
Cô cũng luôn cố gắng khắc chế mình, để cho mình đừng nghĩ đến những chuyện này, cũng đừng nghĩ đến những chuyện khiến mình đau lòng.
Nhưng anh lại cứ ép buộc cô phải thừa nhận, buộc cô phải đối mặt.
Lục Kiến Thành, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ?
“Ừm, không đi.”
Nhưng Nam Khuê lại không ngờ rằng mình nhận được đáp án như vậy.
Cô sững người, dường như cho rằng mình nghe nhầm.
Giọng Lục Kiến Thành vang lên lần nữa bên tai cô: “Chỉ cần em nói không thì anh sẽ không đi.”
Nam Khuê cười khổ nhìn anh: “Lục Kiến Thành, đừng đùa nữa, sao anh có thể…”
Cô còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã cắt lời cô: “Nam Khuê, anh không đùa, những gì anh nói đều là thật.”
Ánh mắt của anh rõ ràng như vậy, ánh mắt sâu thẳm như một chiếc giếng sâu như có thể hút người khác vào.
Nam Khuê cố gắng để bản thân tỉnh táo.
“Nhưng Lục Kiến Thành, tôi đã không còn dũng khí để tin tưởng anh nữa rồi.”
Không hiểu vì sao trong đầu Lục Kiến Thành lại nhớ đến bộ quần áo kia, sau đó khuôn mặt tuấn tú của Chu Tiễn Nam lại xuất hiện.
Anh đưa tay nắm tay Nam Khuê, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp lạnh lùng: “Không tin anh thì em tin ai?”
“Chu Tiễn Nam sao?”
Nghe thấy anh nhắc đến Chu Tiễn Nam, Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu.
Lục Kiến Thành càng tức giận hơn: “Anh nhớ rằng anh đã nói với em không được ở gần anh ta, rốt cuộc em có đặt lời anh nói trong lòng không?”
“Vậy còn anh? Tôi cũng đã nói tôi không thích anh gặp Phương Thanh Liên, anh và cô ta giữ khoảng cách, không liên lạc với nhau nữa sao? Lục Kiến Thành, vì sao anh cứ như vậy chứ, vừa bá đáo chiếm hữu lại còn ngang ngược vô lý.”
Ha… Bá đạo chiếm hữu, ngang ngược vô lý.
Vậy mà cô lại dùng những từ như vậy để hình dung anh.
“Trong lòng em, anh là người như vậy sao?” Đôi mắt đen nhánh của Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào mắt Nam Khuê, bên trong là lửa giận đang cố gắng kiềm chế.