Mục lục
Người vợ của Lục Thiếu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chu Tiễn Nam chìm vào giấc ngủ, Nam Khuê đắp chăn cho anh ấy, sau đó đi ra ngoài.

Bên kia, lúc Cố Mạc Hàn trở về cũng đi loạng choạng.

Tư thế bước đi trực tiếp trở thành “hình chữ S”.

Có thể tưởng tượng được, rốt cuộc hai người họ đã uống bao nhiêu rượu.

“Mạc Hàn, anh đi đâu vậy? Sao lại say như vậy?” Chu Hiểu Tinh tiến lên đỡ anh.

Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, mắt Cố Mạc Hàn đỏ hoe, ánh mắt đầy sự áy náy: “Xin lỗi, Hiểu Tinh, anh xin lỗi em.”

“Là anh phụ lòng em, nếu có kiếp sau, ngàn vạn lần đừng đụng phải anh nữa, được không?”

Chu Hiểu Tinh vừa cởi giày cho anh, sau đó cởi áo khoác trên người cho anh, rồi lấy khăn ướt lau mặt anh.

Nhìn cô ta bận rộn, Cố Mạc Hàn chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm áy náy.

Anh đưa tay bắt lấy Chu Hiểu Tinh, giọng nói vẫn còn nguyên men say: “Hiểu Tinh, đừng bận rộn, anh ngủ đại một đêm được rồi.”

“Chờ ngày mai tỉnh dậy, anh sẽ rời khỏi nơi này.”

Nghe nói như vậy, Chu Hiểu Tinh sững sờ tại chỗ.

“Mạc Hàn, anh anh?”

Tuy nhiên, dù cố gắng nhiều lần, cô ta cũng không thể nói đầy đủ một câu.

Chỉ có đôi mắt chớp chớp, nước mắt đau buồn chảy ra.

“Thực xin lỗi Hiểu Tinh, anh biết mình đã làm tổn thương em, nhưng chính vì vậy, chúng ta mới không thể để sai lầm này tiếp tục nữa, hôn nhân không có tình yêu, sẽ không có hạnh phúc.”

“Chúng ta đã sai rồi, bây giờ nên dừng lại kịp thời mới đúng.”

Nghe anh nói, cuối cùng Chu Hiểu Tinh nhịn không được nữa.

Cô ta đột nhiên cười lớn.

“Cố Mạc Hàn, anh là đồ khốn kiếp, cái gì dừng lại đúng lúc chứ, anh chỉ là đã thay lòng đổi dạ, anh ngoại tình, anh không còn yêu em đúng không?”

“Em đã sớm biết, linh cảm của em đều đúng, từ lúc anh không muốn hôn em, nhưng lại đi ôm hôn người đàn bà kia, anh đã thay lòng đổi dạ?”

“Cố Mạc Hàn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em là vợ sắp cưới của anh, em còn đang mang thai đứa con cho anh, tại sao? Tại sao anh lại phản bội em, anh nói cho em biết, là anh đã yêu người đàn bà đó, anh thích ả hồ ly tinh đó, phải không?”

Cố Mạc Hàn đau khổ nhắm hai mắt lại.

Giờ phút này, anh chột dạ, anh không dám mở mắt nhìn Chu Hiểu Tinh.

“Mở mắt ra, vì sao không dám nhìn em? Cố Mạc Hàn, anh không có lương tâm, chúng ta đã yêu nhau nhiều năm, nhưng anh lại yêu người phụ nữ khác chỉ trong mấy ngày, sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?”

“Anh có biết em đau lòng thế nào không? Em buồn thế nào không?”

Cố Mạc Hàn nhìn cô ta, nhưng giờ phút này, anh nói không thể nói được lời an ủi nào.



Tất cả các câu trả lời chỉ có “Xin lỗi.”

“Hiểu Tinh, là anh có lỗi với em, em có yêu cầu bồi thường gì cũng có thể đưa ra, anh nhất định cố gắng thỏa mãn em.”

“Không.”

Chu Hiểu Tinh chỉ kiên quyết lắc đầu.

“Mạc Hàn, bây giờ anh say rồi, người say nói chuyện không thể coi là thật, em sẽ coi như anh đang nói bậy nói bạ.”

“Em sẽ không tách ra khỏi anh, em cần anh, bảo bối cũng cần anh.”

“Hơn nữa tuần sau chính là ngày kết hôn, em sẽ mặc váy cưới làm cô dâu đẹp nhất của anh.”

Nói xong, Chu Hiểu Tinh che miệng, không quan tâm chạy ra ngoài.

Cố Mạc Hàn xoa xoa đầu đang đau như muốn nứt ra.

Thật sự quá mệt, cho nên anh vừa dính vào gối đã lập tức chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, tự nhiên đầu đau như búa bổ.

Di chứng sau khi say rượu.

Lúc này, Chu Hiểu Tinh đang mặc tạp dề, cô ta cười dịu dàng bưng một bát canh giải rượu từ trong phòng bếp: “Mạc Hàn, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, hôm qua anh uống nhiều quá, anh uống miếng cho tỉnh rượu.”

“Chắc bây giờ anh đau đầu lắm, mau uống canh giải rượu này đi, sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và nụ cười ngọt ngào cười của cô ta.

Cố Mạc Hàn thất thần trong nháy mắt.

Tuy rằng đầu rất đau, cũng uống rất nhiều rượu, nhưng anh vẫn còn nhớ.

Không tính là đặc biệt rõ ràng, nhưng một ít lời trọng yếu hắn mơ hồ vẫn có chút ấn tượng.

Anh nhớ rõ, anh đã đề nghị chia tay với Hiểu Tinh, cũng nói muốn giải trừ hôn ước với cô ta.

Lúc ấy cô ta rất kháng cự, cũng rất đau lòng, nhưng bây giờ xem ra, vẻ mặt ôn nhu tràn đầy nụ cười vui vẻ của cô ta, không giống dáng vẻ đau lòng lúc đó chút nào.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có chuyện gì xảy ra sau đó không?

Cố Mạc Hàn nhận canh, cả người vẫn bị mắc kẹt trong sự nghi ngờ.

Chu Hiểu Tinh lại cười nhắc nhở: “Phát cái gì ngốc vậy? Anh nhanh chóng uống canh cho tỉnh táo, nếu không sẽ đau đầu trong thời gian dài đó.”

Ngửa đầu và uống sạch bát canh, sau đó anh đặt bát xuống.

Bữa sáng nhẹ, với một bát cháo lớn.

Anh ăn vào trong bụng cảm thấy ấm áp, đặc biệt thoải mái.

Nhưng anh nghĩ trái nghĩ phải, đều cảm thấy chuyện xảy ra tối hôm qua rất chân thật.



Cơm nước xong, lúc thu dọn bát đũa, cuối cùng Cố Mạc Hàn cũng nhịn không được nữa.

“Đưa bát đũa cho em, em đi rửa chén.” Chu Hiểu Tinh nói.

“Không sao, để anh tự rửa đi.” Anh nói.

Chu Hiểu Tinh lại đưa tay lấy bát của anh, Cố Mạc Hàn giữ lại, đồng thời nói: “Hiểu Tinh, những lời tối hôm qua anh nói.”

Thế nhưng, lời nói của anh mới nói được một nửa đã bị Chu Hiểu Tinh cắt đứt.

Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía anh: “Hả, Mạc Hàn, tối hôm qua? Hôm qua anh có nói chuyện gì với em à?”

Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh đưa tay đặt lên trán anh.

Sau đó chắc chắn mở miệng: “Em đã nói hôm qua anh uống say, sao ngủ cả một đêm hôm qua mà nay vẫn còn choáng váng, hôm qua anh vừa trở về giống như một vũng bùn, em và ba mẹ ba người đã mất rất nhiều sức mới đưa được anh lên giường. ”

“Anh uống nhiều lắm, vừa đến giường đã ngủ thiếp đi, vốn dĩ không kịp nói một câu nào với em cả, có phải trí nhớ của anh bị rối loạn không?”

Cô ta chớp chớp mắt, nhìn đặc biệt chân thành, dáng vẻ nói chắc chắn.

“Hiểu Tinh, em không nói đùa chứ, anh nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua anh đã đề cập đến việc chia tay với em rồi mà.”

Vốn tưởng rằng nghe thấy những lời này, Chu Hiểu Tinh sẽ thất thần và sửng sốt.

Nhưng cô ta giống như nghe thấy một trò đùa, chỉ mỉm cười.

Sau đó nói tiếp: “Mạc Hàn, anh thật sự uống quá nhiều? Nếu anh đã đề cập đến việc chia tay, hôm nay em sẽ nấu canh giải rượu cho anh, lại làm bữa sáng cho anh sao? Vậy thì chắc anh đã bị bố mẹ em đuổi ra ngoài từ lâu rồi.”

“Anh nhìn anh kìa, chắc uống quá nhiều sinh ra di chứng rồi, về sau không nên uống nhiều như vậy nữa.”

Tóm lại, mặc kệ Cố Mạc Hàn nói cái gì, Chu Hiểu Tinh chỉ có cười, dễ dàng hóa giải.

Sau đó, kiên quyết với một câu: đêm qua anh say rượu, trí nhớ bị sai lệch.

Lúc này, điện thoại đổ chuông.

Đó là một con số lạ, nhưng nó lại có một cảm giác quen thuộc.

“Alo, là tôi, Chu Tiễn Nam. Hôm nay tôi đi máy bay của tôi về, cũng không có ý gì, chỉ là muốn nói lời tạm biệt với anh thôi.”

Vừa nghe lời này, trong đầu Cố Mạc Hàn lập tức nhớ tới câu nói ngày hôm qua khi uống rượu với Chu Tiễn Nam.

“Nếu anh lựa chọn Chu Hiểu Tinh, tôi sẽ lập tức dẫn Nam Khuê rời khỏi nơi này.”

Không, không được.


Anh không thể để Chu Tiễn Nam dẫn Nam Khuê rời khỏi nơi này.


Bởi vì anh đã quyết định xong rồi, anh nhất định sẽ nói rõ ràng với Hiểu Tinh, sau đó hủy bỏ hôn ước.


“Các người đang ở đâu?”


Anh lo lắng hỏi, người thật sự cực kỳ bối rối, giống như kiến bò trên chảo nóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK