Lục Kiến Thành thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ một buổi tối mà thôi, em cảm thấy anh sẽ làm gì em sao?”
Nam Khuê mím môi không lên tiếng.
Không phải cô sợ sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ sợ mình càng ở lâu sẽ càng khó bỏ.
“Em ở lại đây đi, anh đến công ty ngủ, sáng mai anh sẽ qua đón em.”
Anh đã nói như vậy thì Nam Khuê chỉ có thể gật đầu: “Được!”
Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu giờ Nam Khuê đã dậy, cô nấu một bát mì, ăn một bữa sáng đơn giản.
Dọn dẹp xong mọi thứ vẫn chưa đến tám giờ.
Lúc kéo vali xuống đến cửa, cô không nhịn được mà lại lên tầng hai.
Khi đứng từ tầng hai nhìn xuống, trong lòng cô không khỏi bồi hồi, cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi bước vào căn phòng này, lúc đó cô đã mong chờ, đã sung sướng như thế nào.
Khi ấy cô một lòng mơ ước cuộc sống sau khi kết hôn với anh, lúc đẩy cửa bước vào cũng chỉ cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào.
Cô đã nghĩ rất rất nhiều thứ, nghĩ đến mỗi bữa sáng ngọt ngào với anh, nghĩ đến chuyện sẽ thân mật thắt cà vạt cho anh, nghĩ đến chuyện buổi tối sẽ ở cùng trong thư phòng với anh, anh làm việc, cô học bài, cùng nhau tiến lên.
Cô còn nghĩ đến việc buổi sáng cuối tuần hai người ôm nhau cùng thức giấc trên giường, cùng nhau thưởng thức tiếng mưa rơi lên lá cây bên ngoài, như vậy cũng rất thú vị.
Nhưng sau đó hiện thực đã mạnh mẽ đánh thức cô dậy.
Những điều cô tưởng tượng không có điều nào thành sự thật, tất cả đều chỉ là tưởng tượng.
Nói cho cùng, hôn nhân không có tình yêu chỉ là một cái xác không hồn, linh hồn không có thì sao có hạnh phúc được chứ?
Lúc đi vào nơi này, cô vẫn cho rằng mình sẽ sống ở đây với anh đến hết đời, mãi mãi cho đến khi già, sau đó cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này.
Không ngờ rằng có một ngày cô sẽ chật vật rời đi như vậy.
Đi vào thư phòng, đi vào phòng ngủ…
Cuối cùng Nam Khuê đi xuống tầng một.
Đã tám giờ nhưng Lục Kiến Thành vẫn chưa về.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi điện thoại qua.
Điện thoại để trên bàn của Lục Kiến Thành vẫn luôn đổ chuông, nhưng anh lại không có dũng khí để nghe máy.
Đúng vậy, anh sợ.
Anh phát hiện mình không thể cứ như vậy nhìn cô rời đi, nhìn bóng lưng của cô ngày càng rời xa.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cô cứ như vậy rời khỏi thế giới của mình, anh đã không còn dũng khí để đối mặt.
Cho nên anh từ bỏ, chỉ có thể nói Lâm Tiêu đến đưa cô đi.
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, chắc chắn em đang trách anh!” Lục Kiến Thành ngẩng đầu, trái tim đau nhói, nhưng vẫn như cũ không có dũng khí nhận điện thoại.
Thấy không ai nghe máy, Nam Khuê đang muốn cúp điện thoại thì bên kia truyền đến thông báo để lại lời nhắn.
Sau khi để lại lời nhắn, cô cúp máy.
Mãi đến khi này Lục Kiến Thành mới cầm điện thoại di động lên nghe lời nhắn của cô: “Lục Kiến Thành, cảm ơn hôm qua anh đã cho tôi ở nhờ, tôi đã dọn xong đồ đạc, chìa khóa tôi cũng đã để trên bàn.”
“Đã từng làm vợ chồng với nhau trong một thời gian, đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay, lúc đầu tôi muốn nói tạm biệt anh thật tử tế, nhưng dường như anh rất bận, nếu vậy thì tôi sẽ đơn phương nói, tạm biệt, Lục Kiến Thành, tôi đi đây.”
Cuối cùng Lục Kiến Thành không nhịn được nữa, anh cầm chìa khóa, điên cuồng chạy về nhà.
Một tay Nam Khuê kéo hành lý, một tay kéo cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Lâm Tiêu ở đối điện.
Thấy cô, Lâm Tiêu lập tức cung kính nói: “Thiếu phu nhân, tổng giám đốc nói tôi đến giúp cô dọn hành lí.”
“Không cần, thật ra cũng không có hành lí gì nhiều, chỉ có hai vali mà thôi, tôi có thể tự mình kéo được.”
Hành lí lúc đầu cũng không nhiều, cô đồng ý để Lục Kiến Thành đưa mình đi vì trong lòng vẫn còn chút lưu luyến trong lòng, muốn trước khi rời đi tạm biệt anh một cách tử tế, muốn chính miệng nói lời tạm biệt với anh.
Nếu anh đã không tới thì cũng không cần thiết nữa.
“Thiếu phu nhân, đây là lời dặn của tổng giám đốc Lục, vẫn là để tôi đưa cô đi đi!” Lâm Tiêu nói.
Nam Khuê cũng kiên trì: “Thật sự không cần, hơn nữa… Tôi và Lục Kiến Thành đã ly hôn, cậu cũng không cần gọi tôi là thiếu phu nhân nữa, gọi tôi Nam Khuê là được.”
Lâm Tiêu đột nhiên ngẩng đầu.
Mặc dù cậu ấy có thể đoán được từ chút lời nói và hành động của tổng giám đốc rằng hôn nhân của hai người xảy ra vấn đề, cũng đã từng nghĩ họ có mâu thuẫn với nhau.
Nhưng cậu ấy không ngờ rằng lại ly hôn.
Vậy mà lại ly hôn thật.
Thấy cậu ấy bất ngờ, Nam Khuê nói: “Không cần phải bất ngờ như vậy đâu, có lẽ ngay từ khi chúng tôi ở cùng với nhau đã định trước sẽ như vậy rồi! Cho nên cậu không cần phải đưa tôi đi, tự tôi đi là được rồi.”
“Nếu như vậy thì để tôi đưa thiếu phu nhân đi lần cuối, chuyện này không liên quan đến tổng giám đốc Lục, là mong muốn của tôi.” Lâm Tiêu nói.
Hai năm Nam Khuê là vợ của Lục Kiến Thành, dù nói từ khía cạnh nào đi chăng nữa Lâm Tiêu cũng đều rất tán thưởng cô.
Cô không yếu ớt, cũng không kiêu ngạo.
Mặc dù là thiếu phu nhân tập đoàn Lục thị nhưng lại không kiêu ngạo không phách lối, vẫn chăm chỉ cố gắng học tập, chăm chỉ theo đuổi giấc mơ của mình.
Hơn nữa tính cách cô lại vô cùng nhẹ nhàng, phẩm chất lại càng đáng để ngưỡng mộ hơn, hào phóng, lương thiện, dịu dàng, hoàn toàn không làm bộ làm tịch như những tiểu thư nhà quyền quý khác.
Lúc trước khi ông cụ chọn cô làm cháu dâu chắc chắn cũng vì coi trọng những phẩm chất quý giá này, chỉ tiếc “người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường”, ngay từ đầu tổng giám đốc Lục đã không nhận ra được điều này, ngược lại còn bị Phương Thanh Liên cản trở.
Đến nhà Niệm Sơ, Lâm Tiêu giúp Nam Khuê mang hai chiếc vali vào.
Nam Khuê vô cùng cảm ơn cậu ấy, cô tự mình rót cho cậu ấy một cốc nước.
Uống xong nước, Nam Khuê rời đi.
Trước khi rời đi, cậu ấy nhìn Nam Khuê, cuối cùng không nhịn được mà nói: “Thiếu phu nhân, nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng cô và tổng giám đốc Lục có thể quay về bên nhau.”
Nam Khuê cười nhạt: “Chuyện đó tính sau đi!”
Quay lại bên nhau?
Nói nghe dễ quá vậy?
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Tuổi thanh xuân của cô, mười năm vùng vẫy là đủ rồi, cô cũng không muốn tiếp tục giãy dụa thêm mười năm nữa.
Đột nhiên Nam Khuê nghĩ đến chuyện gì đó, cô lập tức nói: “Lâm Tiêu, cậu chờ chút.”
Nói xong cô đi vào trong nhà, lấy một chiếc hộp tinh xảo ra đưa cho Lâm Tiêu: “Đây là một số đồ trang sức anh ấy tặng tôi hai năm qua, những vật này khá quý giá, tôi nhận thì ngại, cậu giúp tôi mang về cho anh ấy đi!”
“Đúng lúc đây đều là đồ cậu mua giúp, trong lòng cậu biết rõ, cậu giúp tôi kiểm tra thử xem trong đó có thiếu gì không.”
Lâm Tiêu cúi đầu nhìn từng món một, sau đó cậu ấy lấy vòng ngọc bích và hoa tai ngọc bích ra: “Thiếu phu nhân, chiếc vòng tay này tôi đã từng thấy cô đeo qua, đây không phải là đồ tôi chọn giúp tổng giám đốc Lục, đôi hoa tai này cũng không phải.”
“À, đây đều là đồ ông nội đưa cho tôi, nhưng đây là đồ bà nội muốn tặng cho cháu dâu, tôi và anh ấy đã ly hôn rồi thì tất nhiên tôi đã không còn là cháu dâu nhà họ Lục, đương nhiên phải trả lại.”
“Được, tôi nhất định sẽ giúp cô đưa lại cho tổng giám đốc Lục.” Lâm Tiêu gật đầu.
“Được, cảm ơn!”
Lục Kiến Thành xuống xe, sau đó điên cuồng xông vào trong nhà, nhưng trong nhà lại vô cùng yên tĩnh, người đã sớm không còn ở đây.
Nam Khuê đã rời đi.
“Khuê Khuê…”
Mặc dù biết cô đã rời đi nhưng anh vẫn gọi to mấy lần.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: “Gửi địa chỉ cô ấy mới chuyển đến cho tôi.”
Sau khi nhận được địa chỉ, Lục Kiến Thành không kịp thở đã lập tức lái xe đi.