Lúc nhìn thấy những nội dung kia, cô sợ đến hết hồn hết vía.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng tàn nhẫn.
Buổi tối lúc đi ngủ, trong mơ đã bắt đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh kinh khủng kia.
Mỗi một cảnh đều như đâm sâu vào lòng cô.
Trong mơ như có một bàn tay vô hình mạnh mẽ ôm lấy cổ cô, điên cuồng chất vấn cô: “Nam Khuê, cô không phải người, sao cô lại có thể nhẫn tâm mà đến con mình cũng giết chết như vậy chứ?”
“Nam Khuê, hổ dữ không ăn thịt con, cô quá tàn nhẫn.”
Những lời này khiến Nam Khuê sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.
Không chỉ trán mà quần áo cô cũng nhanh chóng ướt đẫm.
Lục Kiến Thành đoán có lẽ cô đang gặp ác mộng, anh vừa nhẹ nhàng lay cô vừa gọi: “Khuê Khuê, Khuê Khuê, em tỉnh lại!”
“Bà xã, không sao cả, anh ở bên cạnh em, đừng sợ.”
Mặc dù anh gọi thế nào cũng không có tác dụng, Nam Khuê vẫn nắm chặt mắt như cũ, đầu bất an lắc sang hai bên.
Vẻ mặt cô vô cùng sợ hãi, trong miệng không ngừng nói: “Đừng, không muốn!”
“Thật xin lỗi, tôi sai rồi.”
Cuối cùng Nam Khuê hét to một tiếng, đưa tay điên cuồng vẫy trên không trung rồi mới bừng tỉnh.
Khi thấy Lục Kiến Thành, cô bị dọa sợ, lập tức lao vào lòng anh: “Ông xã, hu hu, làm em sợ muốn chết, vừa rồi em gặp ác mộng, từng cơn từng cơn một, em muốn tỉnh cũng không tỉnh được.”
“Em mơ thấy sinh non, quá dọa người rồi, anh biết không? Những đứa nhỏ đã thành hình sẽ bị họ dùng kìm…”
Nam Khuê đã không thể nói tiếp được nữa.
“Ông xã, em hối hận, em thay đổi suy nghĩ rồi, chúng ta đừng tàn nhẫn như vậy có được không?”
“Chúng ta giữ bé con lại có được không?”
Nam Khuê ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành, đôi mắt đen nháy đều là nước mắt.
Chỉ cần vừa nghĩ đến những hình ảnh tàn nhẫn kia là cô đã không thể thở nổi.
“Bà xã, không sao, dậy là tốt rồi, anh ôm em ngủ, có được không?”
Nam Khuê vẫn lắc đầu như cũ: “Không, chỉ cần vừa nghĩ đến những hình ảnh kia là em không ngủ được.”
“Vậy anh ở bên cạnh em.”
Ngồi với cô hơn một tiếng, Lục Kiến Thành luôn ôm chặt cô, sau đó mở nhạc nhẹ, cảm xúc của Nam Khuê lúc này mới tốt hơn một chút.
Thấy cô buồn ngủ, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Ngủ đi, anh ở bên cạnh em, không đi đâu cả.”
Nam Khuê đột nhiên nắm lấy áo anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Kiến Thành, em vẫn nhớ rõ từng câu từng lời của bác sĩ, cô ấy nói bé con sắp thành hình, bây giờ chúng ta bỏ là một chuyện rất tàn nhẫn, cho nên anh đồng ý với em, chúng ta giữ bé lại được không?”
“…”
Thấy Lục Kiến Thành không nói gì mà chỉ nhíu mày, Nam Khuê nắm chặt tay hơn: “Ông xã, anh đồng ý với em, chúng ta giữ đứa bé lại, chúng ta không bỏ, được không?”
“Được không?”
Cô vừa hỏi vừa rơi nước mắt.
Cô giống như được làm từ nước vậy, vẻ mặt đau buồn khiến người khác không nỡ.
“Được.”
Nhìn cô như vậy, cuối cùng Lục Kiến Thành không đành lòng, anh nói: “Được.”
Nghe được đáp án này, Nam Khuê như trút được gánh nặng.
Cô ôm eo anh, thỏa mãn ngủ thiếp đi.
Lần này cô vẫn nằm mơ như cũ.
Chỉ là cô không còn mơ đến những cơn ác mộng máu me đầm đìa kinh khủng kia nữa.
Trong mơ, có một bé gái đang khóc, đau lòng gọi cô: “Mẹ, mẹ ơi…”
Mỗi một lần bé gái gọi một tiếng “mẹ”, trái tim Nam Khuê cũng sẽ đau theo.
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt to tròn linh động kia đầy nước mắt, cô càng đau lòng hơn.
“Mẹ, con là con của mẹ, con hứa với mẹ con sẽ rất ngoan, mẹ đừng bỏ con, mẹ đừng không quan tâm con, có được không?”
“Mẹ, con sẽ ở trên trời đợi mẹ đến đón, nếu như mẹ không cần con nữa, con sẽ biến mất, mẹ, mẹ nhất định phải đến đón con nha?”
“Mẹ…”
Cuối cùng cô nghe thấy câu trả lời của mình.
Cô thấy mình ôm lấy bé gái, dịu dàng lau nước mắt trên mặt bé: “Thật xin lỗi bảo bối, mẹ đồng ý với con, nhất định sẽ đến đón con về nhà.”
“Không chỉ có mẹ mà còn có cha và các anh đều mong chờ con đến.”
“Thật tốt nha mẹ, vậy con ở trên trời chờ mẹ, mẹ nhất định không được đổi ý nha!”
“Ừm, mẹ hứa, ngoắc tay, một trăm năm cũng không thay đổi.”
Mơ đến đây, Nam Khuê mang theo nụ cười ấm áp chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nam Khuê kể giấc mơ ngọt ngào này cho Lục Kiến Thành nghe.
Nhưng dường như do anh không nghỉ ngơi tốt nên không quá hào hứng.
“Bà xã, anh đến phòng rửa tay, nếu như em buồn ngủ thì ngủ thêm chút đi.”
“Ừm.”
Nam Khuê vốn đang chuẩn bị ngủ thêm một lúc, vì mẹ chồng đã mang Niệm Khanh và Tư Mặc ra ngoài chơi nên lúc này rất thích hợp để đi ngủ.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, cô che miệng, đang định chạy vào nhà vệ sinh.
Bỗng nhiên giọng Lục Kiến Thành vang lên bên trong: “Được, cô kê đơn trước, tôi sẽ thuyết phục cô ấy dùng thuốc trước, nếu như tình hình dùng thuốc không được thì lại chuyển sang cách tiếp theo.”
Nếu như không phải do chính mình nghe thấy thì Nam Khuê sẽ không tin.
Anh?
Anh vừa mới nói với bác sĩ về chuyện dùng thuốc phá!
Nhưng rõ ràng tối qua anh đã đồng ý với cô sẽ giữ lại đứa nhỏ mà.
Nhận thấy có gì đó không thích hợp, Lục Kiến Thành xoay người lại đã thấy Nam Khuê đau lòng đứng ở ngoài cửa.
Lục Kiến Thành luống cuống, anh lập tức cúp điện thoại đi qua.
Nhưng tay anh còn chưa đụng vào cánh tay Nam Khuê đã bị cô đẩy ra.
“Anh đừng đụng vào em, anh nói cho em biết, những gì em vừa nghe là thật sao?”
“Thật xin lỗi bà xã.”
Nhưng câu trả lời cô không phải là phủ nhận mà là thừa nhận.
“Vì sao?” Mắt Nam Khuê chứa đầy nước mắt, vừa tức giận vừa đau lòng nhìn anh: “Vì sao lại đổi ý? Rõ ràng anh đã đồng ý với em, Lục Kiến Thành, là chính miệng anh đồng ý, anh quên rồi sao?”
“Bà xã, em bình tĩnh một chút, em nghe anh giải thích.”
Lục Kiến Thành đưa tay ôm lấy cô, nhưng lúc này Nam Khuê đang tức giận, sao có thể để anh ôm được?
Cô mạnh mẽ giãy dụa.
Lúc này chỉ có thể dùng sức mạnh, cho nên Lục Kiến Thành không chút do dự, mạnh mẽ kéo cô vào trong lồng ngực, căn bản không cho cô cơ hội rời đi.
Không tránh được khiến Nam Khuê càng tức giận hơn, cô vừa đánh để anh buông mình ra, vừa khóc nói.
“Lục Kiến Thành, chúng ta không thể tàn nhẫn như vậy được, đó là một sinh mệnh còn sống sờ sờ, chúng ta sao có thể tàn nhẫn vứt bỏ được chứ?”
“Anh có biết từ khi nghe bác sĩ nói đứa bé sắp thành hình em đã do dự rồi không, nhất là hôm qua, khi em mơ thấy bé gọi em là mẹ ở trong mơ, em đã quyết định cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ sinh đứa bé ra.”
“Sao anh lại muốn đổi ý? Anh có biết bây giờ em đau lòng thế nào không?”