“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành nhẹ nhàng gọi, dịu dàng đến mức không bình thường.
Nam Khuê chớp chớp mắt, cô thừa nhận, lúc nghe thấy anh gọi như vậy, cổ họng cô đã nghẹn lại.
Cô nhớ, nhớ rất nhiều.
Cô ước gì có thể ngay lập tức chạy như bay đến bên cạnh anh, ôm lấy anh thật chặt, cuộn mình trong lòng anh.
Cô cũng ước rằng mình có thể ở trong lòng anh mà gọi tên anh cả ngàn cả vạn lần.
Nhưng mà, cô không muốn khiến anh lo lắng!
Vì vậy, cô phải cố gắng chịu đựng.
Nhìn đồng hồ, Nam Khuê cười nhẹ, làm bộ như không có gì xảy ra mà hỏi: “Sao anh lại gọi video cho em vào lúc này, chỗ anh chắc là đêm khuya rồi, anh làm việc mệt như thế, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
Nghe được những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành cảm thấy rất đau buồn.
Nhất là khi nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô, Lục Kiến Thành càng cảm thấy khó chịu.
Khuê Khuê của anh đã phải chịu rất nhiều ấm ức, chịu nhiều khổ cực như thế, nhưng lại chẳng nói với anh một lời, ngược lại từng câu từng chữ đều là lo lắng cho anh, quan tâm anh.
Không thể chịu đựng được nữa, Lục Kiến Thành đau lòng nói: “Đồ ngốc, xảy ra chuyện lớn như thế, sao em không nói cho anh?”
Nam Khuê nghe xong thì sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại, cô mới nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh biết hết rồi sao?”
Lời vừa dứt, nước mắt lập tức rơi xuống như mưa.
Cô mím chặt môi, cố gắng không phát ra tiếng khóc, nước mắt chảy dài trên má.
Từ từ lăn xuống miệng, những giọt nước mắt vừa mặn vừa chát.
“Khuê Khuê, đừng khóc!”
“Là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt cho em.”
Nhìn thấy cô khóc, Lục Kiến Thành vô cùng đau lòng.
Nhất là khi cô tuyệt vọng kìm nén để không khóc, càng nhìn anh càng cảm thấy đau lòng.
Nhưng bây giờ ngoài việc an ủi mấy câu, anh căn bản không thể cho cô dù chỉ là một cái ôm!
Càng nghĩ, Lục Kiến Thành càng tự trách mình.
Lông mày của anh đã nhíu lại rất sâu, giống như những khe rãnh.
Nam Khuê đang khóc, mà anh chỉ có thể lặng lẽ ở một bên nhìn.
Từng giọt nước mắt như rơi vào trái tim anh, từng giọt tí tách như thiêu đốt tâm can anh.
Một lúc sau, Nam Khuê ngẩng đầu lên, lau mặt mình.
Nghĩ đến điều gì đó, cô nhỏ giọng hỏi: “Có phải bộ dạng của em bây giờ rất xấu không?”
“Không đâu.” Lục Kiến Thành lắc đầu, cười an ủi: “Khuê Khuê của anh lúc nào cũng là người đẹp nhất.”
“Thật không?” Nghe anh nói điều này, Nam Khuê cảm thấy được an ủi một chút, từ khóc thành cười hạnh phúc nói: “Anh không lừa em đó chứ?”
“Làm gì có, Khuê Khuê của anh lúc cười rất xinh, lúc khóc cũng rất đẹp.”
Nghe anh nói như vậy, trong lòng Nam Khuê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cả người cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
“Nhưng mà, anh vẫn thích nhìn em cười hơn.”
“Được.”
Nam Khuê gật đầu lia lịa, sau đó lau nước mắt và cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, khóe miệng Lục Kiến Thành cũng khẽ cong lên.
“Đồ ngốc, anh hỏi em, anh là ai?” Lục Kiến Thành đột nhiên hỏi.
Nam Khuê bối rối trả lời: “Anh là Lục Kiến Thành!”
“Không phải, anh đang hỏi về thân phận của anh, mối quan hệ của anh với em cơ?”
“Là… là…”
Nam Khuê biết câu trả lời, nhưng hơi ngại ngùng, vì vậy trả lời có chút chậm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chỉ có điều, Lục Kiến Thành đã không thể đợi thêm được nữa.
Thở dài một tiếng, anh đáp lại một cách cưng chiều: “Khuê Khuê, em nhớ nhé, anh là bạn trai của em, nếu sau này có chuyện như vậy em không được một mình chịu đựng, bất kể chuyện gì xảy ra, dù tốt hay xấu, đều phải nói cho anh biết.”
“Những điều tốt, anh sẽ chia sẻ với em, còn những chuyện không tốt, anh sẽ cùng em giải quyết.”
“Được,” Nam Khuê gật đầu, đồng thời nói: “Tâm trạng em tốt lên nhiều rồi, anh đừng lo nữa, ở chỗ anh cũng muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Cúp máy xong, Nam Khuê rửa mặt, thả tóc xuống, chuẩn bị đi về nhà.
Kết quả vừa đi được đến cổng bệnh viện, cô liền nghe thấy có người gọi tên mình: “Nam Khuê…”
Giọng nói này có chút quen thuộc.
Nam Khuê quay đầu lại, khi cô ấy nhìn thấy Quý Dạ Bạch, cô ấy lập tức bỏ chạy mà không quay đầu lại như gặp phải thú dữ.
Hơn nữa bước đi càng lúc càng nhanh, chỉ muốn chạy thoát thật nhanh.
“Nam Khuê, tôi…” Quý Dạ Bạch lại gọi một lần nữa, nhưng lại thấy cô ấy đã chạy mất rồi.
Anh ta cong môi cười khổ.
Quả thực là anh ta đã gây ám ảnh cho cô, nhưng thật ra vừa rồi anh chỉ muốn nói xin lỗi.
Xem ra, cô đã coi anh ta như một tai họa gì đó thật ghê gớm.
Quả nhiên là nghiệp do mình gieo thì quả phải tự mình nuốt lấy.
Về đến nhà, Nam Khuê định mở cửa, nhưng phát hiện cửa đã được mở từ bên trong.
“Niệm Niệm? Cậu về rồi hả?” Nhìn thấy Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Niệm Sơ không nói lời nào, tiến đến ôm lấy Nam Khuê: “Đồ ngốc, cậu xảy ra chuyện như vậy sao không nói với mình, nếu không phải Lục Kiến Thành nói cho mình biết thì cậu còn định giấu mình đến bao giờ?
“Mình chỉ là không muốn khiến mọi người lo lắng thôi.”
“Cậu không nói thì bọn mình càng lo hơn đó, còn tên viện trưởng gì đó nữa, mình ước bây giờ có thể lao đến đánh anh ta một trận.”
“Khuê Khuê, hay là cậu từ chức đi?” Lâm Niệm Sơ lo lắng hỏi.
Nam Khuê suy nghĩ một chút, sau đó nhíu mày: “Nếu cậu không nói, mình thật sự còn chẳng nghĩ tới vấn đề này, mặc dù mình rất muốn thực tập ở bệnh viện này, nhưng nếu như anh ta cứ quấy rối mình, mình thực sự phải chọn lại rồi.”
“Umm, dù sao thì cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện này cứ giao cho Lục Kiến Thành, để anh ấy giải quyết ổn thỏa cho cậu, đến lúc để anh ấy thể hiện sức mạnh của một người bạn trai rồi, bây giờ không cần anh ấy thì còn lúc nào nữa.”
Lâm Niệm Sơ nói như vậy, Nam Khuê thở dài ôm lấy cô: “Niệm Niệm, cậu nói xem có phải mình đã thay đổi trở nên yếu đuối rồi không, lúc chịu ấm ức rất hy vọng anh ấy ở bên cạnh mình, ôm lấy mình.”
“Cô gái ngốc này, sao có thể gọi là yếu đuối được? Trong tình yêu thì phụ nữ đều như thế mà, Khuê Khuê của chúng ta cũng giống như tất cả phụ nữ khác thôi.”
“Hơn nữa…” Lâm Niệm Sơ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê, đen tối nói: “Lục Kiến Thành, có khi lại thích bộ dạng yếu đuối này của cậu thì sao?”
“Cậu đó, đừng có suy nghĩ nhiều, mình bảo đảm khi anh ấy quay lại nhất định sẽ vồ lấy cậu như sói như hổ, hận không thể mang cậu đi, hmmm…!”
Sau lời này, Lâm Niệm Sơ cố ý không nói gì nữa.
Điều quan trọng hơn là, cô ấy vẫn bình thường, nhưng lại khiến Nam Khuê đỏ mặt rồi.
“Úi chà, chị Khuê của chúng ta đỏ mặt rồi, ngại ngùng như vậy, xem ra Lục Kiến Thành không đủ mạnh mẽ rồi ha!”
Nam Khuê đương nhiên muốn giúp người đàn ông của mình đòi lại công bằng, lập tức đáp lại: “Làm gì có, chúng mình… chúng mình chỉ là chưa, chưa có …”
Càng nói, mặt Nam Khuê càng đỏ: “Nói tóm lại, anh ấy… mình cảm thấy anh ấy rất lợi hại, cũng rất tốt nữa.”
Lâm Niệm Sơ ở một bên cười đến mơ hồ: “Haha, tốt, lợi hại lợi hại, Khuê Khuê của chúng ta đã đích thân kiểm chứng.”
Hai người đùa giỡn một lúc, tâm trạng Nam Khuê vui vẻ hơn rất nhiều.
Sau khi cô ngủ say, Lâm Niệm Sơ đã chụp một bức ảnh và gửi cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành ngay lập tức trả lời: “Cô ấy ngủ rồi à, tâm trạng thế nào?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
“Quảng cáo kia của Lục thị, ngày mai cô đến ký hợp đồng nhé.”
“Được rồi, anh thực sự cho rằng tôi là vì cái quảng cáo của anh mới đến đây à? Chuyện của Khuê Khuê sao tôi từ chối được, anh nghĩ chúng tôi chỉ là chị em cây khế à? Không có quảng cáo của anh thì tôi cũng vẫn đến nhé.”
“Còn anh nữa Lục Kiến Thành, nếu sau này anh còn dám làm tổn thương Khuê Khuê, thì tôi nhất định không để yên cho anh.”
Ngay khi Lâm Niệm Sơ nói xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp từ bên kia truyền đến.
Nếu cô đoán không lầm, ở chỗ Lục Kiến Thành đang là hai giờ sáng.
Muộn như vậy, ở trong khách sạn vẫn có người đến tìm anh?
Không hiểu vì sao, trong lòng Lâm Niệm Sơ đột nhiên có dự cảm chẳng lành, nhưng cô đã kiềm chế lại.
“Sao còn đến nữa?” Bên kia, Lục Kiến Thành hình như đang mở cửa, mất kiên nhẫn nói một câu.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt, tôi còn có chút chuyện.” Nói xong, Lục Kiến Thành cúp điện thoại.