Anh nghĩ rằng Nam Khuê chỉ tức giận một chút, chờ cô nguôi giận rồi, anh dỗ dành thì hai người sẽ như cũ.
Nhưng anh không ngờ rằng cô lại có suy nghĩ như vậy.
Chia tay?
Vậy mà cô lại muốn chia tay.
Lúc đầu là ai nói rất thích anh, là ai nói yêu thầm anh mười năm, là ai nói rất yêu rất yêu anh?
Bây giờ mới được mấy ngày mà cô đã mệt mỏi, đã chán ghét rồi sao?
Anh thừa nhận, anh hoảng hốt.
Tất cả sự tức giận trong lòng đều biến thành mây khói khi nghe thấy cô nói hai chữ “chia tay”.
Anh tiến lên, trực tiếp ôm Nam Khuê vào lòng.
Đầu anh vùi vào cổ cô, nói với cô bằng giọng dịu dàng nhất: “Là anh quá xúc động, anh không nên ép buộc em nghỉ ngơi, nếu như em xác định mình có thể đi làm thì chúng ta không xin nghỉ, anh đưa em đi.”
“Được, nhưng tự em đi là được rồi.”
Thật ra cô còn có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng nghĩ đến chuyện sắp đến giờ vào làm, cô muốn đi làm hơn.
Về phần chuyện của bọn họ, tan làm vẫn còn thời gian, họ sẽ từ từ nói chuyện.
Nam Khuê nói mình đi làm là thật sự đi làm.
Lục Kiến Thành muốn đưa cô đi, nhưng thấy cô vẫn không đồng ý, hơn nữa thái độ còn vô cùng cương quyết, anh không dám ép buộc, chỉ có thể đỗ xe ở bên cạnh chờ với cô.
Nam Khuê đi lên trước một bước, anh cũng đi xe lên trước một chút.
Nhưng chỗ này thật sự không dễ bắt xe.
Nam Khuê đợi một lúc lâu, kết quả không có chiếc xe nào đi qua.
Lục Kiến Thành dừng xe lại trước mặt cô, sau đó hạ cửa kính xuống: “Sắp muộn rồi, anh đưa em đi.”
Nam Khuê lắc đầu: “Tự anh đi trước đi, em vẫn kịp.”
Cô nghĩ gì đó rồi lại nói: “Không phải gần đây anh rất bận sao? Anh cứ đi bận công việc của mình trước đi.”
Công việc bận rộn?
Nghĩ đến mấy chữ này, trái tim Nam Khuê cảm thấy đau đớn, khóe miệng cũng nâng lên thành một nụ cười khổ.
Trước kia có người từng nói, “công việc bận rộn” trong miệng đàn ông đều là lấy cớ, có thể bận rộn đến mức nào chứ?
Có thể bận đến mức mấy ngày đều biến mất tăm mất tích sao?
Ngay cả một cuộc gọi, một cái tin cũng không có?
Trừ phi anh ấy không muốn liên lạc với bạn mà thôi.
Khi đó cô luôn cảm thấy lời này là nói quá, ai không có lúc bận rộn chứ?
Cho nên cô cũng luôn tin tưởng anh, không chút nghi ngờ anh.
Anh nói anh bận công việc, cô rất rộng lượng để anh đi, chưa từng nghi ngờ.
Bây giờ mới biết, “công việc bận rộn” mà anh nói chỉ là ra nước ngoài chăm sóc cho một người phụ nữ khác mà thôi.
Mà người phụ nữ đó lại là Phương Thanh Liên.
Đồ ngốc từ trước đến nay vẫn chỉ có mình cô mà thôi.
Nhưng người có tính cách đơn giản thì sẽ bị lừa gạt sao?
Lúc này xe của Lâm Niệm Sơ dừng bên cạnh Nam Khuê.
Nhìn thấy cô ấy, Nam Khuê lập tức lên xe.
Sau khi lên xe, Lâm Niệm Sơ nhìn gương chiếu hậu mấy lần mới chắc chắn xe luôn đi theo nãy giờ là xe của Lục Kiến Thành.
Cô ấy nhìn Nam Khuê đang vô cùng yên lặng, vừa nhìn đã hiểu: “Cãi nhau với anh ta sao?”
“Không có.” Nam Khuê nói.
Lâm Niệm Sơ: “…”
Dáng vẻ này của hai người nhìn kiểu gì cũng ra cãi nhau rất to đấy có được không hả?
Đúng lúc cô ấy đang cảm thấy khó hiểu thì Nam Khuê đã nói: “Là sắp chia tay.”
“Cái gì?” Mắt Lâm Niệm Sơ mở to, hoàn toàn không thể tin được, nghĩ đến bạn thân mình thì lập tức tức giận bất bình.
“Lục Kiến Thành bị sao vậy, không phải lúc trước còn đuổi đến Hải Nam để tìm cậu rồi còn quấn lấy đủ các loại sao, vừa theo đuổi được đã không biết quý trọng.”
Nam Khuê cười khổ, nhìn Lâm Niệm Sơ giải thích một câu: “Niệm Niệm, cậu hiểu lầm anh ấy rồi, lần này là tớ đề nghị.”
“Cậu đề nghị?” Lâm Niệm Sơ càng bất ngờ hơn.
“Không phải cậu rất thích anh ta sao, sao lại muốn chia tay?” Hỏi xong Lâm Niệm Sơ tỉnh táo hơn nhiều.
Dựa vào tính cách của Khuê Khuê sẽ không thể vô duyên vô cớ nói chia tay, chắc chắn là có nguyên nhân.
Hơn nữa cô còn yêu Lục Kiến Thành nhiều năm như vậy, nếu không phải nguyên nhân vô cùng quan trọng thì chắc chắn sẽ không đến tình trạng chia tay.
“Khốn kiếp, Khuê Khuê, cậu đừng sợ, có phải là anh ta bắt nạt cậu không, hay anh ta làm chuyện gì có lỗi với cậu rồi, cậu nói cho tớ biết, tớ lấy lại công bằng cho cậu.”
Lâm Niệm Sơ vô cùng tức giận nói.
Dù sao theo cô ấy, cho dù là có chuyện gì xảy ra thì Khuê Khuê đều đúng, người sai nhất định là Lục Kiến Thành.
Dù thế nào cô ấy cũng đều muốn bảo vệ bạn thân của mình.
“Cậu còn nhớ Phương Thanh Liên không?” Nam Khuê hỏi xong thì nói tiếp: “Cô ta quay về rồi.”
“Đương nhiên nhớ.” Lâm Niệm Sơ nghe xong tức giận đến run cả tay, cô ấy trực tiếp đạp phanh, đồng thời đấm tay lái: “Lại là người phụ nữ kia, lúc trước tớ đã thấy cô ta không đơn giản, cậu nói với tớ cô ta đi nước ngoài rồi nhưng tớ vẫn có chút không yên lòng, lo rằng cô ta sẽ về.”
“Kết quả thì tớ vẫn đoán đúng rồi, cô ta đang ở đâu, đi, chúng ta đi chăm sóc cô ta.”
Nam Khuê lắc đầu: “Tớ muốn đi làm trước, hôm nay trong bệnh viện có một cuộc phẫu thuật quan trọng, đây là cơ hội học tập mà sư mẫu vất vả lắm mới lấy được cho tớ, tớ không thể bỏ qua được.”
“Được, vậy sau khi cậu tan làm chúng ta đi.”
Lâm Niệm Sơ nói xong lập tức gọi điện thoại cho trợ lí: “Tiểu Đào, có phải tối nay chị có tiệc rượu gì đó không?”
“Đúng vậy chị Niệm Niệm.”
“Vậy em nói với chị Đồng từ chối giúp chị, buổi tối chị có chút việc phải xử lí.”
Nói xong Lâm Niệm Sơ cúp điện thoại.
Nam Khuê không ngờ tốc độ của cô ấy lại nhanh như vậy, cô cảm thấy vô cùng áy náy: “Niệm Niệm, không cần đâu, công việc của cậu cũng quan trọng mà, một mình tớ đi là được rồi.”
“Không được, trình độ giả nai của người phụ nữ kia rất cao, lại còn vừa giả đáng thương vừa mảnh mai, hoa sen trắng thì bỏ đi, đây lại còn là đóa hoa sen đen xì xì, tớ chắc chắn phải đi cùng với cậu.”
“Nhưng công việc của cậu thì sao…?”
Nam Khuê còn chưa nói xong Lâm Niệm Sơ đã phẩy tay: “Không sao, chỉ là một tiệc rượu không quan trọng mà thôi, hơn nữa tớ không muốn đi uống rượu ca hát chút nào.”
“Nói vậy thì tớ vẫn nên cảm ơn cậu mới đúng, cho tớ cơ hội thoát thân.”
Nam Khuê hơi mấp máy môi, không nói gì nữa.
Bây giờ Niệm Niệm đang nổi tiếng, thông cáo của cô ấy chắc chắn là do chị Đồng và đoàn đội chọn lựa cẩn thận, sao có thể là một tiệc rượu không quan trọng được chứ?
Nhưng Niệm Niệm vì cô mà trực tiếp hủy lịch trình.
Sao cô lại may mắn như vậy chứ? Có một người bạn thân tốt như vậy.
Lúc đến bệnh viện, Lâm Niệm Sơ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này: “Đúng rồi, Phương Thanh Liên về kiểu gì vậy? Cô ta là một người què, lúc ấy Lục Kiến Thành còn ra lệnh, cô ta căn bản không mua được vé máy bay.”
Nam Khuê nhếch môi, đắng cay giải thích: “Không phải là cô ta tự mình trở về, là Lục Kiến Thành đón cô ta về.”
“Cái gì?”
Lâm Niệm Sơ vừa nghe xong đáp án đã hoàn toàn tức điên.
“Hơn nữa mấy lần anh ấy ra nước ngoài có liên quan đến Phương Thanh Liên, chúng tớ ở bên nhau mấy ngày thì bọn họ cũng ở nước ngoài với nhau từng đó ngày.”
Nam Khuê nói xong, không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
“Không ngờ đúng không?” Cô nhìn Lâm Niệm Sơ, sau đó lại tự nhủ: “Tớ cũng không ngờ, cậu nói xem, nếu như không phải tớ biết thì anh ấy định giấu tớ bao lâu? Cả đời sao?”