“Người khác không biết mà anh còn không biết sao? anh có biết khi mất đứa con đầu tiên em đã đau khổ thế nào không? Mỗi ngày em đều nằm mơ đến nó đang gọi em là mẹ, em nằm mơ cũng muốn cùng anh có thêm một đứa con để bù đắp sự áy náy và tội lỗi của mình.”
“Bây giờ không dễ gì nó mới tới, anh có biết em vui thế nào không? Kết quả… vậy mà anh lại không hề mong chờ nó tới.”
“Lục Kiến Thành, em sẽ không đợi thêm nữa, đứa bé này là cho ông trời ban tặng cho em, nó là tốt đẹp nhất, trừ nó ra thì ai em cũng không cần.”
Nam Khuê khóc sướt mướt. Lục Kiến Thành đau lòng ôm lấy cô.
“Được, không đợi thêm nữa, đứa con này là tốt nhất rồi, chúng ta nhận đứa con này.”
Cuối cùng anh cũng thoả hiệp.
Thôi vậy, còn về những cái khác anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cần cô vui vẻ, cô vẫn ở bên cạnh anh thì anh đã mãn nguyện rồi. Chỉ cần có thể nhìn thấy cô cười thì anh cũng cảm thấy vui vẻ.
Khuê Khuê ngốc nghếch, em nhất định không biết đươc bây giờ anh yêu em tới nhường nào đâu!
Bởi vì không muốn mất đi em, thế nên anh có thể chịu những thứ mà mình không thể chấp nhận được, bao gồm cả đứa con này.
Anh cúi đầu hôn cô thật sâu: “Được rồi, không khóc nữa, nếu còn khóc nữa thì thật sự biến thành quỷ mít ướt bây giờ, em bé chắc sẽ không muốn một người mẹ chỉ biết khóc thôi đâu.”
Lúc này Nam Khuê mới ngừng khóc, cô cười vui vẻ nhìn anh: “Anh thật sự đồng ý giữ lại đứa con này sao?”
“Ừm, đồng ý, nhưng nếu như nó lại tiếp tục làm em khóc thì có thể anh sẽ nuốt lời đấy.”
Nam Khuê lập tức lau sạch nước mắt, vui vẻ ôm chầm lấy anh: “Cảm ơn anh Kiến Thành, anh thật sự quá tốt đi, em yêu anh!”
“Nói gì đấy, nói lại lần nữa.” Lục Kiến Thành nhạy bén bắt được điểm chính, hai mắt ranh mãnh nhìn cô.
Nam Khuê cố ý chớp chớp mắt nói: “Cảm ơn anh đó!”
“Không phải câu này, câu phía sau.”
“Anh thật sự quá tốt!” Nam Khuê lại nói.
Lục Kiến Thành hung hăng ấn cô vào lồng ngực mình, hôn một cái rồi giữ lấy cằm cô, cố ý cảnh cáo: “Nói hay không? Nếu không nói thì anh lấy gia pháp ra xử lý đấy.”
“Gia pháp của anh là cái gì?” Nam Khuê híp mắt lại nhìn anh cười.
Lục Kiến Thành không nói gì, đột nhiên duỗi tay ra gãi vào eo Nam Khuê. Lúc này Nam Khuê cười không thở được, cả người trực tiếp ngã thẳng lên giường.
Nghĩ đến con, cô chỉ có thể cười xin xỏ: “Được được, nói, Kiến Thành, em nói.”
Lúc này Lục Kiến Thành mới buông tay ra, ung dung chờ cô.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào trong phòng. Rơi xuống mặt và vai của cả hai.
Cảnh này cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Cô chớp đôi mắt sáng long lanh nhìn Lục Kiến Thành, cực kỳ nghiêm túc nói: “Kiến Thành, em yêu anh.”
Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, mềm tựa như tấm thảm lông tơ trong ngày đông ấm áp, vừa dễ chịu vừa ấm áp.
Thế nên khi Lục Kiến Thành nghe câu đầu tiên đã chìm đắm vào trong đó.
“Yêu anh thiếu niên ngây ngô, hăng hái của mười năm trước, cũng yêu anh nho nhã thành thục, sức hút bất phàm của hiện tại.”
“Khuê Khuê yêu anh, yêu toàn bộ mọi thứ của anh.”
Nói xong, Nam Khuê chủ động hôn lên một nụ hôn. Giây phút này cô đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Tình yêu của bọn họ, cả đoạn đường này đi quá lận đận, cũng quá khúc khuỷu rồi.
Nhưng cô hy vọng từ hôm nay, từ bây giờ trở đi, mỗi ngày sau này đều có thể ngọt ngào, hạnh phúc.
Từ nay về sau, cô và anh, còn có đứa con này, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau hạnh phúc, sẽ không phụ từng giây từng phút tốt đẹp này.
Cũng không biết là tin tức lan truyền từ đâu. Tóm lại là ngày thứ hai khi Nam Khuê đi làm thì hình như tất cả mọi người đều biết tin cô mang thai rồi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Có đồng nghiệp nhiệt tình chào hỏi với cô, còn cười chúc phúc cho cô: “Chúc mừng nhé Khuê Khuê, cô sắp làm mẹ rồi!”
“Cảm ơn!” Nam Khuê cũng cong mắt cười trả lời.
Nhưng cũng có một số đồng nghiệp lén lút buôn chuyện: “Hả? bác sĩ Nam mang thai rồi? không phải cô ấy vẫn chưa kết hôn sao?”
“Quả nhiên là người trẻ tuổi, chơi bời thoải mái như vậy, còn chưa kết hôn mà đã mang thai rồi, cũng không sợ cuối cùng cả chồng cả con cũng không biết của ai hay sao?”
Những lời này, tuy Nam Khuê cố gắng xem nhẹ đi, nhưng vẫn truyền tới tai cô. Lúc đầu mới nghe được, cô chỉ cười an ủi mình: Không sao, chỉ cần bản thân biết tình cảm của cô và Kiến Thành là được rồi. Hơn nữa cô không để ý chút hình thức này, quan trọng là hai người yêu thương nhau, trong lòng có nhau.
Thế nhưng tin đồn giống như virut và dịch bệnh vậy, khi toàn bệnh viện đều đang điên cuồng lan truyền, Nam Khuê thừa nhận cô vẫn để ý tới.
Buổi trưa ăn cơm, Nam Khuê và Đông Hoạ cùng nhau tới nhà ăn. Kết quả vừa gọi cơm xong đang định ngồi xuống thì đã nghe thấy bên cạnh đang xì xào bàn tán.
“Àiii, mọi người nghe nói gì chưa? Bác sĩ Nam mang thai rồi.”
“Bác sĩ Nam nào?”
“Chính là người bên khoa Tim mạch đó, nghe nói còn có chút quan hệ với Quý Viện của chúng ta, cô nói xem đứa bé này…”
“Điều này không thể nói bừa được, chỉ có điều hình như tôi chưa nghe thấy cô ấy đã kết hôn rồi, qua một hồi lại thấy có thai trước khi cưới, còn chưa kết hôn, chồng còn chưa biết là ai, cao hứng như vậy cũng không sợ cuối cùng lại lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng!”
“Ai mà biết? có thể là cô đoán đúng rồi, đứa bé này có khi là của Quý Viện? bị chúng ta bàn tán như vậy, không phải đúng lúc có thể mượn cớ chuyển mình sao?”
Ban đầu bọn họ còn có chút để ý. Nói đến cuối cùng, quả thật là bọn họ không sợ gì nữa rồi, gần như quang minh chính đại mà bàn tán.
Nam Khuê nghe rồi, trong lòng không cần nói có bao nhiêu khó chịu.
Nói cô có thai trước khi cưới, cô có thể nhịn, cô và Kiến Thành đúng thật là chưa tái hôn.
Nhưng mà bọn họ lại bàn tán linh tinh? Đứa bé này là của Kiến Thành, không hề có chút quan hệ nào với tên đàn ông đáng ghét Quý Dạ Bạch kia.
Nam Khuê vẫn luôn nói với bản thân mình, không được tức giận, không được kích động. Bây giờ cô không còn một mình nữa, cô vẫn còn con, cô nhất định phải khống chế tốt tính tình của mình.
Cô phải vui vẻ lên. Nhưng những lời đó cứ nghẹn cứng trong lòng, thật sự khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Khuê Khuê, cậu đừng để ý, bọn họ chỉ là lo chuyện bao đồng thôi, đừng quan tâm đến bọn họ nữa, cũng đừng để những lời của bọn họ trong lòng.”
“Nhưng mà…” Nam Khuê cảm thấy cô vẫn có chút để ý.
“Không nhưng mà nữa, bây giờ cậu đã chuẩn bị làm mẹ rồi, nhiệm vụ đầu tiên của cậu chính là giữ tâm trạng thật tốt, ăn ngon uống ngon ngủ ngon, đến lúc đó sinh cho chồng cậu một đứa con trắng trẻo mập mạp.”
Nghe Đông Hoạ an ủi, tâm tình Nam Khuê cũng buông lỏng bớt đi rất nhiều.
Ăn cơm xong, Nam Khuê đi vào nhà vệ sinh. Đúng vào lúc cô chuẩn bị mở cửa đi ra thì bên ngoài lại truyền tới giọng nói đang tám chuyện.
Không giống với lần trước, giọng nói lần này cô rất quen thuộc, chúng là y tá của khoa cô làm việc.
“Dưa hôm nay mọi người đã biết chưa?”
“Đương nhiên, bây giờ trên dưới cả khoa ai mà không biết? bác sĩ Nam ấy mà, cũng quá mất mặt rồi, cái người gọi là bạn trai của cô ta còn chưa từng tới đây, còn chưa kết hôn mà bây giờ không hiểu sao đã bị làm cho to bụng rồi, nếu là tôi thì tôi đã trốn trong nhà khóc không kịp rồi!”