Anh ấy nhìn Nam Khuê rồi lại nhìn hai đứa bé nằm trong nôi, anh ấy kiên nhẫn dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm đi, gần đây em chăm sóc hai đứa nhỏ cũng mệt rồi, phải đảm bảo ngủ đủ giấc, ngày mai lên máy bay, chúng ta phải bay mười mấy tiếng đồng hồ.”
“Được, hôm nay tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi sớm.” Nam Khuê gật đầu.
“Ừm, vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong, Chu Tiễn Nam đi ra ngoài cửa.
Bóng lưng của anh ấy vẫn cao và thẳng như cây tùng, cao lớn và rắn rỏi.
Chỉ là, bất kể là trái tim hay là bước chân, đều không thể như xưa mà càng thêm nặng trĩu.
Những bước chân bước nặng nề, anh ấy đóng cửa lại.
Cửa đóng lại, bên trong và bên ngoài lập tức chia thành hai thế giới.
Thói quen của Chu Tiễn Nam rất quy củ, nếu như bình thường, anh ấy chắc chắn đã đi tắm, sau đó nghỉ ngơi rồi.
Tuy nhiên hôm nay, anh ấy đã đi thẳng vào thư phòng.
Dáng người cao lớn ngồi yên lặng trong thư phòng.
Đèn thư phòng vẫn sáng.
Anh ấy vẫn ngồi yên lặng.
Một hồi lâu, tư thế của anh ấy vẫn không hề thay đổi.
Sau khi ngồi cho đến khi hai chân tê dại và cơ thể đau nhức, anh ấy mới ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Đã nửa đêm.
Bên ngoài, trời tối đen như mực, gần như không nhìn thấy được gì.
Chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi qua lá.
Mím môi, anh ấy đột nhiên cười khổ lẩm bẩm nói: “Chu Tiễn Nam ơi là Chu Tiễn Nam, mày từ khi nào trở thành một người suy tính thiệt hơn vậy?”
“Tác phong quân tử của mày đâu?”
Sau khi hỏi xong, anh ấy không thể nhịn được cười chính mình.
Nhưng thật sự để anh ấy buông tay, anh lại phát hiện bản thân mình luyến tiếc như vậy.
Làm cảnh sát bao nhiêu năm như vậy, anh ấy vẫn luôn nghĩ bản thân mình không vụ lợi, có thể vì nhân dân, vì tổ quốc, sẵn sàng đổ máu bất cứ lúc nào.
Anh ấy trước giờ không bao giờ sợ sinh tử, cũng không sợ chết.
Nhưng lần này, anh ấy không thể không ích kỷ.
Anh ấy phải thừa nhận rằng đây là cơ hội hiếm có trong đời, một khi mất đi thì sẽ không bao giờ có lại.
Làm như thế nào đây?
Có nói cho Nam Khuê biết sự thật hay không thực sự là một lựa chọn khó khăn.
Lúc này bên ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa.
Chu Cẩm đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một tách cà phê bốc khói đưa cho Chu Tiễn Nam.
“Chị, sao chị biết em ở đây?” Chu Tiễn Nam hỏi, không đưa tay ra đón lấy tách cà phê.
Chu Cẩm đặt tách cà phê trước mặt anh ấy, sau đó chậm rãi nói: “Chị vừa thăm Nam Khuê và bọn trẻ, thấy đèn trong thư phòng của em vẫn sáng, nên muốn đến xem thử.”
“Còn nữa, Lục Kiến Thành hôm nay bị ngất trong tang lễ của Nam Khuê, tới bây giờ vẫn nằm trong phòng phẫu thuật, chị nghĩ em sẽ không thể ngủ được.”
Phải nói rằng, những lời của Chu Cẩm quả là trúng tim đen.
Chu Tiễn Nam sau khi nghe được những lời nói của cô ấy, không những không tức giận, mà ngược lại anh ấy lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
“Chị, em còn chưa nói chuyện này với Nam Khuê, chị nói xem, em có phải là rất ích kỉ, hẹp hòi không?”
Chu Cẩm cúi đầu nhấp một ngụm cà phê trong tay mình, sau đó chậm rãi nói: “Tình yêu mà, khi thật lòng yêu một người, ai lại không muốn ở bên nhau, đi cùng nhau tới già! Cho nên, chị hoàn toàn có thể hiểu được.”
“Nhưng vấn đề là sự đồng hành này có được nhờ sự che giấu và lừa dối, nó có thực sự dài lâu, có thực sự không hổ thẹn với lương tâm không?”
“Tiễn Nam, chị không có cách nào đường đường chính chính nói với em, tình yêu đích thực là sự tác thành và buông tay, nhưng em có thể tự hỏi trái tim mình, thứ tình yêu như vậy em có muốn hay không? Em có thực sự an tâm không? Có lúc nào cũng lo lắng được mất, lúc nào cũng nghĩ khi lời nói dối bị bại lộ, cô ấy sẽ rời bỏ em mà đi.”
“Cô ấy ở bên em như không có linh hồn vậy, đó thực sự là tình yêu, là hôn nhân sao?”
Nói xong, Chu Cẩm lắc đầu.
“Không, không phải như vậy, tình yêu không nên như vậy, hôn nhân cũng không nên như vậy.”
“Hiểu nhau, ở bên nhau, cả hai đều yêu thương nhau, tin tưởng lẫn nhau, không rời bỏ nhau, đây mới là những thứ nên có trong tình yêu.”
“Em cứ từ từ suy nghĩ, không còn sớm nữa, chị về phòng đây.”
Nói xong những điều mà bản thân muốn nói, Chu Cẩm rất nhanh đã rời đi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Người em trai này của cô, từ nhỏ tới lớn luôn rất thông minh, không để người nhà phải lo lắng.
Duy chỉ có một điểm chính là tính cách quá bướng bỉnh và cố chấp.
Giống như trước đây làm cảnh sát, anh ấy đã quyết định thì nhất định phải đi.
Chu Cẩm nói là tới thăm Nam Khuê và bọ trẻ, nhưng thực ra chủ yếu vẫn là tới xem em trai mình, cho một vài lời khuyên.
Nếu không, cô ấy sợ rằng anh ấy sẽ ở trong thế giới của riêng mình và không thể thoát ra được.
Sự thật đã chứng minh, những lời của Chu Cẩm thực sự hữu ích.
Lúc cô ấy rời đi, không có đóng cửa.
Vì thế gió to đang thổi ào ào.
Gió lạnh đột nhiên tràn vào, Chu Tiễn Nam rùng mình một cái, cả người như bừng tỉnh ngay lập tức.
Sự đồng hành có được nhờ sự che giấu và lừa dối, sẽ không dài lâu, cũng nhất định sẽ không trở thành tình yêu.
Anh ấy thừa nhận rằng anh ấy ích kỷ.
Anh ấy luôn làm theo lời hứa với Nam Khuê, giữ bí mật về cuộc sống của cô và không tiết lộ một chút nào.
Hơn nữa, chỉ cần Nam Khuê đem theo con đi ra nước ngoài cùng anh ấy, thì anh đã có những lợi thế và cơ hội tốt nhất.
Trước sự cám dỗ quá lớn ấy, anh ấy đã gục ngã và động lòng.
Vậy nên, cho dù mấy ngày này có tận mắt nhìn thấy Lục Kiến Thành buồn như thế nào, đau khổ tột cùng như thế nào đi chăng nữa.
Anh ấy cũng không bao giờ nói sự thật.
Và hiện tại.
Một khi anh ấy nói ra, kết quả rất hiển nhiên, anh sẽ hoàn toàn mất đi Nam Khuê.
Nam Khuê chắc chắn sẽ trở về bên cạnh Lục Kiến Thành không chút do dự.
Và anh ấy sẽ mất hoàn toàn mất đi mọi cơ hội.
Ngẩng đầu lên, Chu Tiễn Nam hít một hơi thật sâu đầy vẻ đau khổ.
Chị gái anh nói rất đúng, cho dù anh có dựa vào cách này để có thể tạm thời ở bên cạnh Nam Khuê, thì cũng luôn phải lo lắng cô ấy ra đi.
Càng lo lắng hơn sau khi cô ấy biết được sự thật, cô có hận anh ấy không?
Đúng vậy, nếu như đêm nay, Lục Kiến Thành không qua khỏi.
Anh ra đi rồi.
Mai này, Nam Khuê một khi biết được chuyện này, chắc chắn cả đời sẽ không tha thứ cho bản thân.
Vì vậy, cho dù không nỡ, anh ấy cũng phải nói ra tất cả sự thật.
Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi.
Chu Tiễn Nam lập tức gọi điện thoại cho Chu Cẩm: “Chị, Lục Kiến Thành ở đó thế nào rồi?”
“Nghe nói vẫn ở trong phòng cấp cứu, phẫu thuật đã tiến hành năm, sáu tiếng đồng hồ rồi, tình hình rất xấu.”
“Vâng, chị, em biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam không chút do dự, điên cuồng chạy đến phòng ngủ của Nam Khuê.
Đồng thời gõ cửa rất mạnh.
Nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, Nam Khuê còn tưởng có chuyện gì lớn đã xảy ra.
Ngay cả áo cũng không kịp khoác, cô trực tiếp mặc luôn quần áo ngủ ra mở cửa phòng.
Lúc nhìn thấy Chu Tiễn Nam, cô rất ngạc nhiên, vốn dĩ cô tưởng là dì gõ cửa.
“Sao vậy, Tiễn Nam? Gõ cửa muộn như vậy, anh có vẻ rất vội.” Nam Khuê giữ chặt bộ đồ ngủ của mình và nói.
Chu Tiễn Nam không quan tâm đến điều này, anh đưa tay ra và kéo cổ tay của Nam Khuê xuống dưới tầng.
“Nam Khuê, có một việc gấp rất quan trọng, em phải đi cùng tôi ngay lập tức.”