Lúc này Nam Khuê cũng trực tiếp cứng rắn đến cùng.
“Lục Kiến Thành, dựa vào cái gì mà chỉ có anh được đi tìm Phương Thanh Liên còn tôi thì không thể đi tìm những người khác?”
“Hôn nhân vốn là một mối kinh doanh đôi bên, đôi bên cùng cố gắng, anh có thể đi tìm mối tình đầu của anh còn tôi thì nhất định phải một lòng không đổi với anh, luôn luôn không rời, không cho phép làm trái ý anh, đúng không?”
Sau khi Nam Khuê mạnh mẽ nói xong thì ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt Lục Kiến Thành đã tái xanh lại, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lẽo kinh người.
Ánh mắt kia càng sắc bén hơn, lạnh đến mức không còn chút nhiệt độ nào, anh nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
Ở chung lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh như thế này bao giờ.
Không thể không nói, Nam Khuê có chút sợ hãi.
Cô cảm thấy hình như mình mới nhổ lông trên đầu cọp vậy.
Không khí dường như dừng lại.
Nam Khuê tiến lên một bước nắm lấy tay nắm cửa, muốn ra khỏi đây.
Đột nhiên Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh rất nóng, nhiệt độ vô cùng cao.
Lời nói ra lại càng nóng hơn: “Không cho phép em đi.”
“Dựa vào cái gì, Lục Kiến Thành, anh dựa vào cái gì mà hạn chế sự tự do của tôi?”
“Dựa vào việc anh là chồng em, là chồng trên pháp luật của em.”
Nam Khuê cười lạnh nhìn anh: “Anh giống chồng tôi ở chỗ nào?”
Lục Kiến Thành cũng tức giận đến mất lí trí, anh trực tiếp bế Nam Khuê lên rồi ném cô lên giường.
Đệm trên giường rất mềm, cộng với việc sức của Lục Kiến Thành lại lớn nên Nam Khuê trực tiếp lõm xuống.
Cô vừa định đứng dậy thì một giây sau cơ thể cao to của Lục Kiến Thành đã áp lên, tay của anh nắm chặt lấy tay Nam Khuê, chân cũng dùng sức đè Nam Khuê xuống giường.
“Lục Kiến Thành, anh làm cái gì vậy? Anh thả tôi ra.” Nam Khuê mở to mắt nhìn anh.
Lục Kiến Thành không lên tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, toàn thân lạnh lẽo đến mức không có chút nhiệt độ nào.
Nam Khuê thừa nhận, cô có chút sợ.
Hơn nữa cô lại bị anh giữ chặt, căn bản cô không thể cử động được.
“Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn, sao anh chỉ làm vậy với tôi chứ, sao anh không làm như vậy với Phương Thanh Liên, anh đúng là tên khốn.”
Nam Khuê càng mắng càng cảm thấy đau lòng.
Đây là chuyện gì vậy, sao lại chỉ bắt nạt cô chư?
“Đúng, Khuê Khuê, em nói đúng, anh sẽ chỉ bắt nạt mình em.”
Dứt lời Lục Kiến Thành mạnh mẽ hôn lên môi cô, tùy ý tiến công.
Trong giây phút đó, đầu óc Nam Khuê trống rỗng.
Khuê Khuê?tamlinh247.vn.Online
Xưng hô mềm mại, thân mật như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi mình như vậy.
Xưa đến nay anh đều gọi thẳng cô là “Nam Khuê”.
Nhưng tiếng “Khuê Khuê” này lập tức khiến cô mềm lòng đến rối loạn.
Cô muốn chỉ một chút, không nhiều chút nào.
Dù chỉ là một chút sự quan tâm của anh, một chút quan tâm nhỏ mà thôi, đối với cô như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng ngay cả chút yêu cầu nho nhỏ đó mà Lục Kiến Thành cũng không làm được cho cô.
Trên miệng đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Nam Khuê lấy lại tinh thần, vừa muốn lên tiếng thì Lục Kiến Thành đã nói trước: “Ở dưới người anh còn phân tâm, Nam Khuê, có phải em đang nhớ đến người đàn ông kia không?”
Câu nói này hoàn toàn dập tắt chút ấm áp trong lòng Nam Khuê.
Cô nhếch môi cười chế giễu.
Cô không nên cảm động mới đúng.
“Cười cái gì?”
Lục Kiến Thành hỏi cô, không hiểu vì sao anh cảm thấy nụ cười này của Nam Khuê khiến anh vô cùng không thoải mái.
Trong lòng anh thậm chí còn cảm thấy bối rối, cảm giác Nam Khuê càng ngày cách anh càng xa.
“Vì sao không trả lời?”
Nam Khuê nhếch môi, cô từ chối trả lời.
Lục Kiến Thành càng tức giận hơn, anh đưa tay giữ cằm Nam Khuê: “Nam Khuê, nói chuyện.”
“Tôi không muốn nói.”
“Vì sao không muốn nói?”
Lục Kiến Thành nói xong, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt khó hít thở.
Anh nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, anh lẩm bẩm: “Nam Khuê, là anh ta, đúng không?”
“Cái gì mà là anh ta?” Nam Khuê cảm thấy khó hiểu.
“Đừng giả vờ nữa.” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Lúc kết hôn em nói với anh mình yêu thầm một người đàn ông từ rất lâu, lúc ly hôn em lại nói cho anh mình thầm mến một người đàn ông, là anh ta, đúng không?”
Giọng Lục Kiến Thành khi nói lời cuối cùng trở nên vô cùng trầm thấp, vô cùng thất bại.
Anh cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đè lên, buồn rầu, đặc biệt khó chịu.
Trước kia anh luôn ngóng trông ngày hai người ly hôn, sau đó đường ai nấy đi.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện hai người ly hôn, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh để đi tìm người đàn ông khác anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thậm chí là ghen tị đến phát điên.
Lục Kiến Thành, rốt cuộc mày bị sao vậy?
Bị bệnh sao?
“Trả lời anh.” Anh nhìn Nam Khuê, cố chấp muốn một đáp án.
Nam Khuê cười cười.
Nhưng nụ cười kia quá thê lương.
Giờ phút này cô đã hoàn toàn không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình.
Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, rốt cuộc là mắt anh mù hay tim anh mù, tất cả tấm lòng của tôi đối với anh, anh đều làm như không thấy, đúng không?
Cô yêu anh, đáng tiếc anh không cảm nhận được dù chỉ một chút, còn cảm thấy cô yêu người đàn ông khác.
Có khả năng đây là chuyện buồn cười nhất, chuyện đáng để chê cười nhất trên thế giới này.
Nam Khuê không nhịn được mà cười.
Cô ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn Lục Kiến Thành: “Anh muốn suy nghĩ như thế nào thì nghĩ!”
Không quan trọng.
“Vậy mà lại đúng là anh ta thật.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành trở nên ảm đạm không còn một tia sáng.
Anh gục đầu xuống cổ Nam Khuê, hơi thở phả lên da thịt non mịn của cô.
Một lúc lâu sau anh cũng không động đậy, cũng không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt.
Nam Khuê nghĩ rằng anh sẽ tức giận, sẽ chất vấn cô.
Nhưng biểu hiện của Lục Kiến Thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô thậm chí còn thấy được chút ưu thương và cô đơn trong nét mặt anh, nhưng Nam Khuê nhanh chóng phủ định suy nghĩ đó.
Sao có thể chứ?
Lục Kiến Thành sao có thể thương tâm được?
Dù cho anh có đau lòng thì cũng không phải vì anh có tình cảm gì với cô, mà là vì cô là vợ anh nhưng trong lòng cô lại có người khác, lại yêu người khác khiến lòng tự trọng của đàn ông của anh bị đả kích mà thôi.
Không liên quan đến bất kỳ chuyện khác.
Càng không liên quan đến “yêu”.
Nam Khuê, mày tỉnh táo lại đi, đừng nghĩ quá nhiều.
Người Lục Kiến Thành yêu là Phương Thanh Liên, mày không thể vấp ngã ở cùng một chỗ được.
“Nam Khuê.”
Đột nhiên Lục Kiến Thành ngẩng đầu, đôi mắt đen nghiêm túc nhìn cô.
“Em cứ yêu anh ta như vậy sao? Yêu anh ta ròng rã mười năm vẫn còn nhớ mãi không quên?”
Hai mắt Nam Khuê cũng đen như mực.
Cô mở to mắt, sau đó gật đầu: “Đúng, yêu rất nhiều năm!”
Đã nói dối một lần thì nhất định phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Lục Kiến Thành cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi, vậy mà anh lại ở đây nghe vợ mình nói lời yêu thương tha thiết với một người đàn ông khác?
“Em đúng là người thâm tình.” Anh châm chọc nói.
Nam Khuê nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, không phải anh cũng yêu tha thiết Phương Thanh Liên sao, ngay cả khi cô ta bị què cũng không rời không bỏ sao?”