Mục lục
Người vợ của Lục Thiếu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc thấy cảnh trong phòng bệnh, Nam Khuê tức giận xiết chặt nắm đấm.

Cô giận đến mức không kiềm chế được.

Đỗ Quốc Khôn nằm trên giường bệnh vắt chéo chân, vừa uống rượu vừa xem tivi, dáng vẻ của một người nghỉ ngơi vô cùng thoải mái, đâu có chút bộ dáng bệnh tật nào.

Thấy Nam Khuê đến, ông ta lập tức buông bình rượu xuống, tủm tỉm cười: “Con gái ngoan, con để cha đợi lâu thật, cuối cùng con cũng đến.”

“Đỗ Quốc Khôn…” Nam Khuê không khống chế được nữa mà to giọng: “Ông có còn… một chút nhân tính nào không vậy? Không phải là bị bệnh sao, tôi thấy bây giờ ông rất tốt đấy.”

Đỗ Quốc Khôn lập tức thò tay che ngực: “Ôi chao! Đau quá, tim cha đau quá, mau, mau gọi bác sĩ cho cha.”

“Đừng có diễn nữa.”

“Nếu ông không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Nam Khuê nói xong, một giây cũng không muốn ở lại, trực tiếp đi ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này ở cửa lại đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông cao to ngăn cô lại.

“Đỗ Quốc Khôn, ông có ý gì?” Nam Khuê quay đầu, tức giận nhìn ông ta.

Đỗ Quốc Khôn giang tay ra, cười lấy lòng nói: “Khuê Khuê, cha cũng không muốn làm vậy, nhưng cha không còn cách nào khác cả, cha thiếu tiền, con giúp cha một chút, được không nào?”

Hiện tại đã biết chơi bài tình cảm rồi.

Trước kia ông ta vay nợ khắp nơi, đi khắp nơi đánh bạc, ngày nào cũng uống rượu say như chết thì sao? Sao ông ta không nghĩ đến chuyện cô và mẹ đã sống như thế nào?

“Khuê Khuê, dù cha có sai nghìn vạn lần thì cũng là cha của con, hiện tại cha gặp nạn, không phải con sẽ vứt bỏ không quan tâm đến cha đấy chứ?”

“Ha…” Nam Khuê nhìn ông ta cười lạnh: “Bây giờ ông lại nhớ mình là cha của tôi sao?”

“Nhưng mà ông có bao giờ tự hỏi lại bản thân, từ khi tôi được sinh ra đến giờ, ông đã thực hiện nghĩa vụ của một người cha dù chỉ một ngày hay chưa?”

“Tôi bệnh, tôi sốt, lúc đó ông ở đâu?”

“Mẹ mệt ngã bệnh ngất xỉu trong nhà, lúc đó ông đang ở đâu?”

“Lúc chúng tôi bị bọn đòi nợ đuổi khắp nơi phải chạy đi trốn như chuột chạy qua đường ông lại đang ở đâu? Sao lúc đấy ông không nghĩ đến chuyện ông là cha tôi mà chịu trách nhiệm với mẹ con chúng tôi đi?”

Nam Khuê càng nói càng kích động.

Cuối cùng, cô gần như không thể khống chế được tâm trạng của mình.

Chỉ cần vừa nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn kia, nghĩ đến chuyện cô và mẹ chạy trốn vì nợ, thời gian chạy tứ phía, cô đã không thể kiềm chế được sự hận thù với ông ta.

Đoạn thời gian đó giống như ác mộng vậy, chỉ cần nghĩ đến đã khiến toàn thân cô rét run.

Cho đến bây giờ cô đã hoàn toàn chán ghét và sợ hãi kiểu sinh hoạt như vậy.

“Khuê Khuê, cha là cha của con, con thật sự muốn…”



Đỗ Quốc Khôn còn chưa nói hết đã bị Nam Khuê cắt lời: “Ông chết tâm đi.”

“Tôi nói rồi, tuyệt đối không có khả năng.”

Nam Khuê cự tuyệt vô cùng dứt khoát, không có chút nhân nhượng nào.

Sau đó cô nhìn về phía người đang chắn cửa: “Nói bọn họ tránh ra, tôi phải đi về.”

Đỗ Quốc Khôn hạ mắt xuống, ánh mắt như tro tàn, chậm rãi nói: “Khuê Khuê, cha không nói bọn họ được, vì bọn họ không phải người của cha.”

“Vậy bọn họ la ai?”

Nam Khuê vẫn cho rằng những người này là những người Đỗ Quốc Khôn tìm vì muốn lừa gạt cô đến để đòi tiền.

“Bọn là người đòi nợ đấy.”

“Ông…” Nam Khuê tức đến mức hai tay đều run.

Một giây sau, một người đàn ông mặc áo khoác ngoài đen, đi giày da đen, mồm ngậm điếu thuốc đi vào.

Anh ta đứng trước mặt Nam Khuê, nhổ một bãi nước bọt rồi nhả một làn khói, giọng nói thô kệch: “Cô là Nam Khuê, con gái của Đỗ Quốc Khôn?”

“Tôi không phải.”

Nam Khuê không chút suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận.

“Chậc chậc chậc…” Người đàn ông đi lên phía trước, nghiêm túc quan sát cô một lần rồi hâm mộ nói: “Đúng là không thể tưởng tượng được, một người vừa già vừa xấu như Đỗ Quốc Khôn mà lại có thể sinh được một cô con gái bảo bối như hoa như ngọc thế này.”

Đỗ Quốc Khôn trên giường bệnh nghe vậy thì mạnh mẽ xiết chặt nắm đấm.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi và ông ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, thả tôi đi.”

“Ai da, tính khí của cô gái nhỏ cũng rất bướng bỉnh nha.”

Người đàn ông cười tránh đường, Nam Khuê nâng bước lên, nhưng hai người đàn ông ở cửa vẫn chặn cô lại.

“Mấy người chặn tôi lại cũng vô ích, tôi không có đồng nào cả.”

“Tôi không quan tâm, thiếu tiền thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, Đỗ Quốc Khôn thiếu tiền của tôi, nếu như ông ta không trả được thì phải do con gái ngoan là cô trả. Chỉ cần cô trả tiền, tôi sẽ lập tức cho cô đi ngay.”

“Tôi không có tiền.”

Nam Khuê đứng thẳng người, khí thế mạnh mẽ.

Người đàn ông hút hơi thuốc cuối, sau đó trực tiếp ném xuống đất, dùng đôi giày da mạnh mẽ đạp lên.

“Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn trả tiền, nếu không…” Ánh mắt người đàn ông trở nên hung dữ: “Mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng Nam Khuê vẫn nắm chặt tay, đón lấy ánh mắt của anh ta, vẻ mặt lạnh như băng: “Đừng nói đến chuyện tôi không có tiền, cho dù tôi có tiền thì tôi cũng sẽ không trả thay cho ông ta, anh nghe rõ chưa?”



“Ha, rất tốt.”

Người đàn ông cười lạnh, vẫy tay: “Mang đi.”

Người đàn ông ở cửa nhanh chóng nắm lấy cánh tay Nam Khuê, trực tiếp kéo cô ra.

“Mấy người làm gì vậy? Thả tôi ra.” Nam Khuê kịch liệt phản kháng.

Nhưng trong chớp mắt, tay của cô vẫn bị người đàn ông kia nắm lấy.

Sức của người đàn ông kia rất lớn, chỉ một lát sau cổ tay của cô đã đỏ lên, vô cùng đau đớn.

“Mấy người muốn làm gì? Thả con gái của tôi ra.”

Đỗ Quốc Khôn đột nhiên nhảy từ trên giường xuống lao đến chỗ hai người đàn ông kia, dáng vẻ vô cùng tình thân.

Nam Khuê nhìn vậy thì chỉ cảm thấy buồn cười.

Lúc này mới biết đến cứu cô sao?

Lúc ông ta lừa cô đến đây, lúc ông ta lừa cô vào hang hổ sao không nghĩ đến trường hợp cô sẽ gặp nguy hiểm?

Đỗ Quốc Khôn đâu phải đối thủ của mấy người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh này, chưa đến hai phút đã bị đánh ngã.

Người đàn ông nhìn ông ta, lạnh lùng uy hiếp: “Đỗ Quốc Khôn, ông hiểu rõ tình huống này nhất, nếu hôm nay không trả xong nợ, tôi sẽ chặt tay của ông.”

“Đừng, không thể, tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả tiền, con gái của tôi có tiền.”

“Lời này của ông tôi đã nghe mấy trăm lần rồi, lừa quỷ còn được, nhưng nể mặt cô con gái xinh đẹp mềm mại này của ông, hôm nay tôi sẽ cho ông gán nợ.”

Người đàn ông nói xong, Đỗ Quốc Khôn lập tức hoảng sợ nhìn anh ta cầu xin tha thứ: “Không được, mấy người không nên đụng vào con gái của tôi.”

Ông ta đưa tay ôm chặt lấy người đàn ông kia.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp ông ta ra.

Đồng thời ra lệnh: “Mang người phụ nữ này theo, chúng ta đi.”

Giờ phút này linh hồn nhỏ bé của Đỗ Quốc Khôn đã bị dọa cho bay màu.

Ông ta tìm Nam Khuê đến đây chỉ vì muốn chút tiền.

Không ngờ cô lại cứng rắn như vậy.


Thân phận bây giờ của cô là vợ của Lục Kiến Thành, là con dâu nhà họ Lục, nếu cô xảy ra chuyện, người nhà họ Lục còn không băm vằm ông ta ra sao?


Đỗ Quốc Khôn càng nghĩ càng sợ, gần như là vừa chạy theo vừa nói to: “Anh Lý, mang con bé về, tôi có tiền.”


Người đàn ông dừng bước lại, xoay người khinh thường nhìn ông ta: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin lời ông mới nói sao?”


“Anh Lý, anh không thể đụng vào con gái tôi được, con bé đã kết hôn rồi, chồng của nó chính là tổng giám đốc Lục của Lục thị, con gái tôi là thiếu phu nhân nhà họ Lục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK