Sợ tất cả mọi thứ là giả tạo.
Thấy cô sững sờ, suốt buổi không nói câu nào, Cố Mạc Hàn nghiêm túc nâng mặt cô lên, cực kỳ kiên nhẫn hỏi: “Sao lại không nói lời nào? Em không hài lòng với câu trả lời của anh à?”
Lắc đầu, Nam Khuê nhìn về phía anh: “Không phải, em em chỉ cảm thấy không chân thật, em rất sợ tất cả chỉ là ảo giác của em. ”
“Đồ ngốc.”
Nhẹ nhàng thì thầm, Cố Mạc Hàn cúi đầu, cố ý dùng chóp mũi thẳng tắp của mình chạm vào chóp mũi cô.
“Khuê Khuê, anh là thật, tâm ý của anh cũng là thật, tất cả những gì anh nói đều là thật, tất cả những gì em nhìn thấy đều là sự thật.”
“Nếu như em sợ là giả, vậy em đưa tay nhéo anh một cái.”
Nghe lời anh, Nam Khuê thật sự vươn tay nhéo một cái.
Xúc cảm chân thật như vậy, thậm chí ngay cả nhiệt độ trên da anh cũng cực kỳ chân thật.
Vì vậy, tất cả mọi thứ là đúng sự thật.
Sau khi phản ứng lại, khóe miệng cô ngay lập tức nở ra một cười thật tươi.
“Cố Mạc Hàn, anh thật sự nghĩ kỹ chưa? Anh muốn ở bên em sao?”
Anh gật đầu, giọng điệu chắc chắn: “Anh đã suy nghĩ rất kỹ, suy nghĩ rất cẩn thận.”
“Còn Chu Hiểu Tinh thì sao? Anh định làm gì với cô ấy?”
“Anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy, đồng thời hủy bỏ hôn ước.”
Trong lòng Nam Khuê vẫn còn nghi ngờ, mặc dù, tất cả đều được giải quyết tốt.
Tuy nhiên, có một vấn đề khác quá khó.
Thấy cô cau mày, hai bên lông mày nhíu chặt cùng một chỗ, Cố Mạc Hàn kiên nhẫn hỏi: “Có phải còn có cái gì muốn nói không?”
Nhìn bụng mình, Nam Khuê lại nhìn về phía Cố Mạc Hàn: “Cho dù anh hủy hôn ước, nhưng bảo bối thì sao? Đứa bé trong bụng Chu Hiểu Tinh, anh sẽ giải quyết như thế nào?”
“Đó là một sinh mệnh, không phải nói chấm dứt là có thể chấm dứt.”
Nhắc tới vấn đề này, Cố Mạc Hàn cũng đau đầu.
Đúng vậy, một sinh mạng, anh không thể nói từ bỏ là từ bỏ được.
Càng không thể mở miệng tước đoạt sinh mạng nhỏ này.
“Xin lỗi Khuê Khuê, về đứa bé, anh thật sự không thể nhẫn tâm và tàn nhẫn.”
“Điểm này, anh cần tôn trọng suy nghĩ của Hiểu Tinh, nếu cô ấy muốn bỏ, anh sẽ đồng ý. Nếu cô ấy cứ khăng khăng giữ, anh sẽ tìm một người nào đó để chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy sinh con, và anh sẽ chịu trách nhiệm chu cấp tiền nuôi dưỡng, nhưng anh sẽ từ bỏ quyền nuôi con và thăm con mà chỉ giúp đỡ về tài chính.”
“Khuê Khuê, anh biết điều này sẽ làm cho em khó có thể chấp nhận, em thì sao? Vẫn có thể chấp nhận anh mang theo khuyết điểm và không còn hoàn hảo không?”
Nam Khuê nhìn anh.
Trong một lúc, cô không biết làm thế nào để trả lời.
Là một người mẹ, cô hiểu mọi sinh mạnh nhỏ bé nào cũng vô tội hết.
Nhưng làm vợ, cô lại tuyệt đối không có cách nào cho phép người phụ nữ khác sinh con cho chồng mình.
Cô không thể tàn nhẫn bảo một người phụ nữ bỏ đi sinh mệnh nhỏ của mình; Nhưng cũng không có cách nào rộng lượng nói mình không quan tâm.
Tất nhiên là cô quan tâm.
Không chỉ quan tâm, mà còn cực kỳ quan tâm.
Nhưng bảo bối đã có rồi, bóp chết tàn nhẫn cỡ nào?
Hơn nữa, đây là sai lầm của anh trong lúc mất trí nhớ, cô có nên tha thứ không?
Sau một lúc lâu, dường như dài cả một thế kỷ, Nam Khuê mới thở dài một hơi.
Sau đó đưa tay vòng quanh eo Cố Mạc Hàn: “Em thật sự không có cách nào tha thứ cho anh, nhưng nếu anh đã yêu em, lựa chọn sau này ở bên em, em sẵn sàng lựa chọn bỏ qua chuyện này.”
“Sau này, chúng ta không ai nhắc tới nữa, được không?”
Cố Mạc Hàn kích động ôm chặt Nam Khuê.
Nếu hai người mặt đối mặt, thì Nam Khuê có thể nhìn thấy hốc mắt đẫm nước mắt của anh.
“Khuê Khuê, cảm ơn em, cảm ơn đã hiểu cho anh.”
“Kiếp này, anh nhất định không phụ lòng em.”
Anh ôm vô, không chỉ có giọng nói run rẩy, mà ngay cả cơ thể cũng run rẩy.
Bởi vì cảm động, cũng bởi vì kích động.
Lúc này, anh biết rằng mình đã không yêu sai.
Tiếp theo, hai người suy nghĩ về cách xuống núi.
Vốn định bảo Trần Tranh phái người lên tiếp ứng, Nam Khuê đã mở miệng trước: “Điện thoại của chúng ta chắc là đều không có tín hiệu, không liên lạc được.”
Nếu không lúc cô lạc đường đã gọi cho Trần Tranh rồi.
“Không sao, anh dẫn em đi xuống, nhưng đường có chút gập ghềnh, hơi xa, có thể kiên trì được không?”
Nhìn anh, Nam Khuê an tâm gật đầu.
“Chỉ cần anh ở đây, em không sợ.”
“Được, vậy chúng ta xuất phát.”
Lúc xuống núi, Cố Mạc Hàn một tay nắm chặt tay Nam Khuê, một tay dọn dẹp cây cối hai bên, để Nam Khuê có thể thuận lợi đi qua.
Bởi vì lo lắng cho thân thể Nam Khuê, cho nên đi khoảng hai mươi phút, anh sẽ tìm một chỗ bằng phẳng để Nam Khuê ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Em chạy lên núi làm gì vậy? Đang mang thai, còn một mình đi khắp nơi? “Lúc nghỉ ngơi, Cố Mạc Hàn hỏi.
Nam Khuê thành thật trả lời: “Bác sĩ nói em bé phát triển rất tốt, có thể thai hơi lớn, nên bảo em tập thể dục nhiều hơn.”
“Em nghĩ núi ở đây cũng rất bằng phẳng, nên tới đây dạo chút.”
“Đúng rồi, lúc em đi được một nửa thì gặp phải một người, là anh ta chỉ em tới.”
Nghe nói như vậy, Cố Mạc Hàn lập tức cảnh giác.
“Ai? Em mô tả cho anh nghe thử.”
“Mặc một bộ quần áo màu đen, dáng vẻ gầy gò cao, trên lưng còn mang theo cá, anh ta nhìn thấy em, nói với em vài câu, sau đó thì chỉ cho em một con đường, nói em cứ đi theo phương hướng của anh ta chỉ thì có thể nhìn thấy rất nhiều hoa, hiện nay hoa nở rộ vô cùng tươi đẹp.”
“Em cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cứ đi theo đường anh ta chỉ, kết quả không ngờ lại bị lạc đường, em nghĩ quay lại con đường cũ trở về thì lạc rồi.”
“Em rất sợ, không dám lộn xộn, cũng không dám tùy ý đi lung tung, cho nên mới ngồi ở chỗ đó khóc.”
Nam Khuê chỉ nhàn nhạt kể lại chuyện vừa rồi.
Nhưng trong lòng Cố Mạc Hàn đã kinh sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Ngực đập điên cuồng.
May mắn là anh đã tìm được cô, nếu không hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Ngọn núi này, người dân địa phương hầu như không đến, làm sao lại vừa hay gặp phải Nam Khuê chứ?
Hơn nữa?
Trên núi này căn bản không có chỗ nào hoa nở đẹp cả.
Từ tình cờ gặp gỡ, đến chỉ đường, đến giới thiệu phong cảnh, một loạt các sự việc này giống như một cục diện tinh diệu, kín đáo.
Nhưng rốt cuộc, là ai thiết lập ván cờ này chứ?
Thấy anh nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc, Nam Khuê nhịn không được mở miệng hỏi: “Sao vậy? Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là đang lo lắng cho thân thể của em.”
Anh cười, xoa xoa tóc Nam Khuê, để cô thả lỏng tâm trạng.
May mắn là hai người nghỉ ngơi một chút, lúc vừa muốn khởi hành lần nữa, đám người Trần Tranh đã tìm được bọn họ.
Một giờ sau, dưới sự bảo vệ của tất cả mọi người, Nam Khuê đã xuống núi an toàn.
Sức khỏe cũng tốt.
Vừa xuống núi, điện thoại lập tức có tín hiệu.
Cố Mạc Hàn vừa mở điện thoại di động ra đã phát hiện bên trong đã có mấy chục cuộc điện thoại nhỡ.
Tất cả đều là của mẹ Chu gọi tới.
Trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, Cố Mạc Hàn vừa gọi lại, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Chu.
“Mạc Hàn, tìm được cậu rồi, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết Hiểu Tinh vừa bị ngã ở nhà không, chảy rất nhiều máu, đứa trẻ có nguy cơ sảy thai, bây giờ nó đang được cấp cứu tại bệnh viện.”