Lục Kiến Thành lạnh nhạt cúp điện thoại.
Không biết lúc này Nam Khuê lấy dũng khí ở đâu ra, cô đột nhiên lao đến trước mặt Lục Kiến Thành, đưa hai tay ra, như một con mèo nổi giận ngăn cản anh.
“Nam Khuê, em làm cái gì vậy?”
“Không được đi.” Nam Khuê ngẩng đầu, bướng bỉnh nhìn anh.
Sắc mặt Lục Kiến Thành lạnh đi, lời nói ra cũng cứng rắn hơn: “Tránh ra.”
“Tôi nói, không cho phép anh đi.”
“Lục Kiến Thành, anh là chồng của tôi, chúng ta là vợ chồng, tôi không cho phép anh bỏ tôi ở lại để đi tìm tiểu tam phá hoại cuộc hôn nhân này của chúng ta.”
Cuối cùng Nam Khuê cũng đã nói mấy từ “tiểu tam” thành lời.
Lúc trước cho dù cô có tức giận đến mức nào thì cũng chưa từng mắng Phương Thanh Liên trước mặt Lục Kiến Thành.
Nhưng lần này cô không cần.
Cuối cùng cô cũng có thể không kiêng dè gì mà nói ra sự tức giận trong lòng mình.
“Nam Khuê, em nói chuyện sắc bén như thế từ khi nào vậy?”
Nam Khuê cười trả lời anh: “Từ trước đến nay tôi đều rất sắc bén, giống như một con nhím vậy, toàn thân đều là gai, tổng giám đốc Lục không biết sao?”
Cô không phải là người lương thiện, nếu không thì với hoàn cảnh tuổi thơ như vậy, cô căn bản không sống được đến ngày hôm nay.
Cô biến thành dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn như vậy chỉ vì yêu anh mà thôi!
Nhưng anh thì sao?
Hết lần này đến lần khác xem đó là điều đương nhiên.
Vì anh mà cô đã phải nhổ hết gai nhọn toàn thân, chỉ để lại thân thể mềm mại và trái tim mềm yếu, nhưng anh không chỉ không bảo vệ cô, cũng không là lá chắn cho cô mà chỉ mang đến những sóng gió, những sự tổn thương.
Mỗi một lần đều trực tiếp đánh thẳng vào tim cô.
Từ trước đến nay Nam Khuê không phải người cố tình gây sự, nhưng giây phút này cô càng muốn gây sự.
“Anh vẫn nghĩ em là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, là một cô bé dịu dàng lễ độ, Nam Khuê, hi vọng em đừng làm anh thay đổi cách nhìn về em.”
“Vậy thì anh hoàn toàn sai rồi, tôi không hề ngoan ngoãn, cũng không hiểu chuyện chút nào, tôi chính là một người phụ nữ tâm địa độc ác.”
Không hiểu sao khi nghe cô nói vậy, trái tim Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng đau, vô cùng không thoải mái.
“Đừng hạ thấp mình như vậy.”
Ha… Hạ thấp.
“Lục Kiến Thành, anh quên rồi sao, đó là lời do chính anh nói mà? Tâm địa tôi ác độc.”
Điện thoại lại lần nữa vang lên giống như đòi mạng.
Lục Kiến Thành không còn kiên nhẫn, anh đưa tay ra nắm lấy tay Nam Khuê, kéo cô sang bên cạnh.
Lúc chân anh mới bước ra cửa, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng rất lớn, có thứ gì đó rơi ra khỏi cửa sổ.
“Nam Khuê…”
Anh xoay người, lớn tiếng gọi.
Khi thấy bên cửa sổ không một bóng người, tim anh như ngừng đập.
“Nam Khuê…”
Anh điên cuồng chạy về phía cửa sổ rồi nhìn xuống.
Lúc thấy thứ rơi chỉ là bình hoa, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, thở một hơi thật lớn.
Nhưng lúc này đã không còn thấy bóng dáng Nam Khuê.
Lục Kiến Thành trực tiếp cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại: “Đưa mấy người đến, tôi muốn hai nữ.”
Nam Khuê đi từ phòng tắm ra, không thể tin mà nhìn anh: “Anh có ý gì? Muốn giam lỏng tôi?”
“Không phải giam lỏng, chỉ muốn để người khác chăm sóc em, anh sợ em làm chuyện gì điên rồ.” Lục Kiến Thành nói.
“Tôi sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, nếu anh đã không chờ được nữa thì đi luôn đi, anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa.”
Nam Khuê nói xong, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm.
Ánh sáng mà cô liều mạng theo đuổi, thật ra từng chút từng chút rơi xuống, cuối cùng sẽ có một ngày không còn sáng nữa.
Mãi cho đến khi vệ sĩ đến, Lục Kiến Thâm dặn dò xong rồi mới rời đi.
Nam Khuê đều nghe thấy những lời anh nói.
Rất đơn giản: Để bọn họ đi theo cô từng giây từng phút là được.
Bốn vệ sĩ nam trông giữ ngoài cửa, hai vệ sĩ nữ ở trong phòng với cô.
Dù cô ăn cơm hay đi ngủ đều ở bên cạnh, không được phép rời đi nửa bước.
Khuôn mặt tái nhợt của Nam Khuê cười cười, thật ra cô muốn nói đúng là vẽ vời thêm chuyện, cô sẽ đi đâu chứ?
Cô còn chỗ nào để đi sao?
Cô không có nhà, từ khi mẹ qua đời, cô đã không còn nhà nữa rồi.
Lúc Lục Kiến Thành đến bệnh viện, Phương Thanh Liên đang ở tầng cao nhất của bệnh viện, cô ta xõa mái tóc dài của mình ra, tinh thần gần như rơi vào trạng thái điên loạn.
Cô ta ngồi trên xe lăn, hai tay xoay bánh xe, từ từ tiến về phía trước.
Quan trọng là xe lăn lăn về phía mái nhà, lúc này chỉ còn cách rìa mười centimet.
Lục Kiến Thành thấy vậy, trái tim cũng run rẩy theo.
Lục Nhu ở bên cạnh vừa khóc vừa phối hợp diễn: “Chị Thanh Liên, chị mau xuống đây đi, em cầu xin chị mau xuống đây, quá nguy hiểm.”
“Chị không muốn xuống, Nhu Nhu, em biết không? Chị không còn mặt mũi gặp người khác nữa.”
“Chị Thanh Liên, chuyện sẽ được giải quyết, trước tiên chị xuống đây đã, chúng ta cùng nhau nghĩ cách có được không, còn anh em ở đây, anh ấy nhất định sẽ giúp chị, anh ấy sẽ không mặc kệ chị đâu.”
“Không.” Đột nhiên Phương Thanh Liên điên cuồng gào thét: “Sẽ không, anh ấy sẽ không quan tâm đến chị nữa.”
“Bây giờ trong mắt trong lòng Kiến Thành chỉ có Nam Khuê, anh ấy đã sớm ném chị lên chín tầng mây rồi, sống chết của chị anh ấy căn bản không quan tâm chút nào, Nhu Nhu, em biết chị đau lòng biết bao không? Chị yêu anh ấy như vậy, nhưng anh ấy không để ý đến chị chút nào.”
“Nhưng…” Phương Thanh Liên khóc nói: “Em không cần đáng tiếc cho chị, đều tại chị, là chị tùy hứng muốn chia tay với anh ấy, nếu như bọn chị không xa nhau thì chắc chắn chị sẽ là người phụ nữ hạnh phút nhất trên thế giới này.”
“Chị không nên chia tay với anh ấy, chị hối hận, em biết chị hối hận như thế nào không? Chị hận không thể giảm mười năm tuổi thọ để quay lại lúc bọn chị yêu thầm nhau.”
Không thể không nói, kĩ thuật diễn của Phương Thanh Liên vô cùng tốt.
Nhất là lúc cô ta khóc nói ra những lời này, trong lòng Lục Kiến Thành vô cùng khó chịu.
“Thanh Liên…” Cuối cùng Lục Kiến Thành lên tiếng: “Anh đến rồi, anh không hề bỏ rơi em, anh cũng không phải không quan tâm đến sống chết của em.”
“Em mau đến đây, anh hứa anh nhất định giúp em giải quyết chuyện này, anh sẽ không để tổn hại đến danh dự của em.”
“Kiến Thành!” Phương Thanh Liên kích động gọi tên anh: “Sao anh lại đến đây?”
“Em còn tưởng anh sẽ không đến. Anh vẫn quan tâm em, vẫn yêu em đúng không?”
Phương Thanh Liên nín khóc mỉm cười, cô ta đẩy xe lăn về phía Lục Kiến Thành.
Lúc gần đến, Lục Kiến Thành túm lấy xe lăn ôm cô ta xuống, sau đó trực tiếp bế cô ta về phòng bệnh.
Lúc vào phòng bệnh, Phương Thanh Liên phát hiện bên ngoài là một nhóm người mặc vest đen, người nào người nấy đều cao lớn, xem ra Lục Kiến Thành sợ cô ta lại ra ngoài lần nữa.
Sau khi mang Phương Thanh Liên về phòng bệnh, Lục Kiến Thành quay người nhìn Lục Nhu: “Đi tìm bác sĩ đến.”
“Được, anh, em lập tức đi.”
Kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì đáng lo.
Lục Kiến Thành thở dài một hơi.
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Phương Thanh Liên cho rằng cô ta đã thắng, thắng một cách xinh đẹp, nhưng cô ta nằm mơ cũng không ngờ Lục Kiến Thành nói xong câu này thì muốn rời đi.