Mục lục
Người vợ của Lục Thiếu (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không có con trai như vậy, đều do bà nuông chiều.”

Tức giận hất Hạ Nhu ra, Lục Minh Bác nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng làm việc.

Hạ Nhu đi về phía Quý Dạ Bạch: “Con trai à, mẹ nói một câu công bằng, lần này con quả thật nên xin lỗi cha con, cho dù con có hận mẹ con bọn họ đến đâu cũng không thể hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lục.”

“Đó là thứ ông nội và cha con vất vả phấn đấu cả đời, chuyện này quả thực chính là nhổ lông trên đầu ông ấy, làm sao ông ấy có thể không tức giận chứ?”

“Bây giờ tự xưng là cha con, mười tháng mẹ mang thai, một mình ở nước ngoài nuôi nấng con, con bị người ta chửi là đồ con hoang, chửi không có cha, ông ta đang ở đâu? Ông ta chưa bao giờ làm tròn bổn phận một người cha.”

“Con trai à, những chuyện đó đều đã qua, chúng ta không so đo nữa.” Hạ Nhu lau nước mắt, tận tình khuyên nhủ.

Quý Dạ Bạch lại cắn răng: “Con không thể nào quên.”

“Về phần nhà họ Lục, con không chiếm được, nếu mẹ con bọn họ quan tâm như vậy, vậy con sẽ tự tay hủy diệt.”

Hạ Nhu vừa nghe lập tức nóng nảy: “Dạ Bạch, con hồ đồ à, nhà họ Lục bị hủy đối với con có cái gì tốt chứ? Họ không thể có được nó và con cũng sẽ không có bất cứ cái gì.”

“Mẹ, con đã nói rồi, con không quan tâm.”

Trái tim Hạ Nhu giờ phút này giống như đang nướng trên lửa, đau khổ và dày vò.

Phí nhiều sức lực như vậy, đi một vòng lớn như vậy, ngay cả mạng của mình bà ta cũng bỏ vào, mục đích chính là vì để cho Dạ Bạch nhẫn tâm với hai mẹ con nhà họ Lục, đoạt lại thứ thuộc về mình.

Không ngờ anh ta lại trực tiếp hủy hoại nhà họ Lục.

Không được, nếu nhà họ Lục không còn, bà ta còn tranh cái gì đây!

“Dạ Bạch, nhà họ Lục không bị thể hủy, không có nhà họ Lục, chúng ta lấy cái gì để đối kháng với mẹ con họ.”

Hạ Nhu nói xong, đột nhiên đè ngực lại, tức giận đến tức ngực.

Quý Dạ Bạch nhìn thấy, lập tức lo lắng.

“Mẹ, mẹ sao rồi?” Anh ta đỡ Hạ Nhu ngồi xuống sô pha bên cạnh.

“Con trai, con nghe mẹ khuyên một câu, chúng ta phải tự mình có được nhà họ Lục, chỉ cần như vậy, sau này mới không mặc cho bọn họ cắt xén nữa, cho nên công ty không thể sụp đổ.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, công ty sẽ không có chuyện gì, nhiều nhất là bị tổn hại một chút. Nếu Lục Kiến Thành ngay cả nguy cơ này cũng không xử lý được, vậy không phải vừa hay cho con có cơ hội gia nhập hội đồng quản trị sao?”

Sự an ủi của Quý Dạ Bạch làm cho Hạ Nhu cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

“Đúng vậy con trai, con nói rất có lý, nếu Lục Kiến Thành không thể giải quyết nguy cơ lần này, mà con có thể giải quyết, vậy thì con sẽ có cơ hội.”

Nghĩ tới đây, Hạ Nhu nhất thời cảm thấy trước mắt sáng ngời, tràn đầy hy vọng.

Bởi vì có Đông Hoạ làm bạn, tâm trạng Nam Khuê nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chỉ có điều, cô vẫn không có dũng khí xem điện thoại, càng không có dũng khí đi xem video và bình luận trên mạng.

Không cần suy nghĩ đã mấy biết lời nói của cư dân mạng sẽ khó nghe đến mức nào.



Cô thừa nhận rằng cô sợ.

Nhưng mặt khác, cô căn bản là không khống chế được bản thân, luôn muốn đi xem.

Buổi tối ăn cơm xong, hai người ngồi trên ban công nói chuyện phiếm.

Trong lúc đó, Đông Hoạ nhận được điện thoại của gia đình.

Đúng lúc này, điện thoại ting ting một tiếng, tính hiếu kỳ thúc đẩy Nam Khuê cầm lấy điện thoại.

Khi nhìn thấy dòng chữ ở trên, cô vẫn nhịn không được nhấn vào.

Vừa mới mở Weibo ra, phía trên chính là một mảng đỏ rực, tên của cô gần như phủ đầy toàn bộ bảng hot search.

Sau đó nhấp vào, video liên quan đã biến mất.

Thế nhưng, những lời chửi rủa kia lại lan truyền khắp mạng.

“Thật là thứ đàn bà có tâm cơ mà, làm xong vợ anh trai, lại làm vợ em trai, thủ đoạn của người đàn bà này thật sự là đáng sợ nha!”

“Người đàn bà này cũng quá bẩn đi, tôi nhìn cũng cảm thấy ghê tởm.”

“Nghe nói còn là một bác sĩ, thật sự là không biết xấu hổ, nếu nhà họ Lục dám cưới một người phụ nữ như vậy, nhất định sẽ lập tức xong đời.”

“……”

Nam Khuê lướt thẳng xuống, những bình luận kia khiến cả người cô đều hít thở không nổi.

Ngực giống như có một ngọn lửa, cực kỳ khó chịu, cũng cực kỳ áp lực.

Ngay khi cô định thoát ra, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức về cổ phiếu nhà họ Lục hỗn loạn, rơi xuống điểm đóng băng.

Xem ra, mục đích của Quý Dạ Bạch đã đạt được.

Hiện tại, tất cả mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ dính dán lộn xộn với hai anh em, mà sự tồn tại của cô, chỉ bôi nhọ nhà họ Lục.

Nhất là sau khi có đoạn video đó, nếu cô còn khăng khăng gả cho Lục Kiến Thành, ngay cả danh dự của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Chua xót cười, Nam Khuê lẳng lặng nhìn bầu trời mênh mông trước mắt, bầu trời tối tăm vô tận.

Khi Đông Hoạ bước vào, cô đã bỏ điện thoại xuống.

Trên mặt để lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tư thái dịu dàng và ưu nhã, giống như không có gì xảy ra.

Có lẽ là cô ngụy trang quá tốt, cho nên Đông Hoạ cũng không phát hiện ra.

Mãi cho đến khi cô ngủ, Đông Hoạ giúp cô đặt điện thoại của cô trên bàn.

Vô tình nhìn thấy chương trình chạy trong nền điện thoại của cô, lúc này mới biết tất cả bình tĩnh của cô đều là giả vờ.



Hóa ra, những bình luận trên mạng, cô đã đọc được từ lâu.

Vì lo lắng cho Nam Khuê, Đông Hoạ lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, trạng thái bây giờ của Khuê Khuê có thể không tốt lắm, cậu ấy đã đọc được những bình luận trên mạng rồi, nhưng cậu ấy vẫn giấu tôi, cũng biểu hiện vô cùng bình tĩnh.”

“Nhưng cậu ấy càng như vậy, tôi càng lo lắng.”

Lục Kiến Thành nghe xong, lập tức nhíu mày: “Bây giờ cô ấy đang làm gì vậy?”

“Đã ngủ rồi.”

“Được, phiền cố nhất định phải một tấc cũng không rời trông chừng dùm cô ấy, tôi tới ngay lập tức.”

Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức nhìn về phía Lâm Tiêu: “Chuẩn bị xe.”

“Tổng giám đốc Lục, anh đã làm việc liên tục mấy chục tiếng rồi, sáng mai còn có đại hội cổ đông, bây giờ anh cần nghỉ ngơi, nếu như chạy tới đó, tối nay anh lại không thể nào nghỉ ngơi.”

“Không có gì đáng ngại, tôi đến đó còn có thể ngủ hai tiếng, mau đi chuẩn bị xe đi.”

Thấy mình khuyên bảo không được, Lâm Tiêu chỉ có thể nghe lời đi làm theo.

Trang trại, phòng ngủ của Nam Khuê.

Mãi cho đến khi Lục Kiến Thành đến, Đông Hoạ mới rời khỏi phòng.

Thấy Nam Khuê đang ngủ say, Lục Kiến nhẹ nhàng bước chân, cởi quần áo nằm bên cạnh cô.

Có thể là cực kỳ buồn ngủ, tay ôm Nam Khuê, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vào buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong một vòng tay ấm áp.

Ánh mắt còn chưa mở, cô nhẹ nhàng giật giật, lập tức cảm giác trên mặt truyền đến một cảm giác ma sát cứng rắn.

Lại ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ôm mình, cùng với bộ râu mới mọc trên cằm của anh.

Lúc này, chuông báo thức vang lên, Lục Kiến Thành nhanh chóng mở mắt ra.

“Sao anh lại ở đây?” Nhìn đôi mắt đỏ tươi của anh, Nam Khuê đau lòng.

“Nhớ em, cho nên muốn đến để được ở cùng em.”

Nam Khuê biết, anh nhất định là lo lắng cho cô, cho nên cố ý tới.

Nếu không bây giờ anh bận rộn như vậy, làm sao có thể có thời gian tới đây.


“Xin lỗi Kiến Thành, đều do em tạo ra phiền phức cho anh. Nếu không phải vì em, nhà họ Lục sẽ không rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu của công ty sẽ không giảm mạnh, anh cũng sẽ không vất vả như vậy.” Nam Khuê nhìn anh, vô cùng áy náy.


Cúi đầu, Lục Kiến Thành hôn lên trán cô, đồng thời an ủi: “Đồ ngốc, cái gì cũng thích ôm vào người mình.”


“Cho dù muốn trách, cũng là trách anh, em không làm sai, Khuê Khuê của anh mới là người vô tội nhất.”


“Nghe lời, bây giờ anh chỉ có một nhiệm vụ, chính là ăn uống ngon, chăm sóc tốt bảo bối trong bụng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK